Chủ tịch nước Trần Đại Quang chữa cháy vụ Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được vinh danh?

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Sau khi phía Bộ Ngoại giao Việt Nam tuyên bố Hoa Kỳ đã có “hành động thiếu khách quan, không phù hợp và không có lợi cho việc phát triển quan hệ hai nước” trong việc vinh danh Mẹ Nấm, người phát ngôn Lê Hải Bình không còn là phát ngôn (1), Trần Đại Quang đã ngay lập tức gặp Đại sứ Hoa Kỳ là Ted Osius.

Xác suất cao thì đây không phải là một cuộc gặp gỡ đã dự trù trước, mà xảy ra vì hệ quả của tuyên bố từ Bộ Ngoại giao VN. Các báo lề đảng đã đồng loạt đăng tin.

Dĩ nhiên không có chi tiết nào liên quan đến sự kiện blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh được đăng tải, nhưng rõ ràng cuộc gặp của Chủ tịch nước Trần Đại Quang - vốn khá yên lặng trong thời gian qua - với ông Đại sứ là một thông điệp chính trị muốn gửi ra bên ngoài về nỗ lực bắt tay giữa Chủ tịch nước Trần Đại Quang với Tổng thống Donald Trump.

Trong khi Lê Hải Bình tuyên bố về việc Hoa Kỳ vinh danh Mẹ Nấm là “không khách quan, không phù hợp và không có lợi cho việc phát triển quan hệ hai nước” thì Trần Đại Quang đã “khẳng định lãnh đạo Việt Nam sẵn sàng hợp tác với Tổng thống Donald Trump duy trì đà phát triển của quan hệ hai nước, thúc đẩy quan hệ Đối tác toàn diện Việt Nam - Hoa Kỳ.”

Ngược lại, Đại sứ Ted Osius cũng đã chuyển lời của Tổng thống Donald Trump cảm ơn Trần Đại Quang đã chúc mừng Tổng thống chính thức nhậm chức và khẳng định một lần nữa mong muốn của Tổng thống Trump là thúc đẩy hợp tác với Việt Nam trong các lĩnh vực kinh tế-thương mại, các vấn đề khu vực và quốc tế.

Rõ ràng là có chỉ dấu cho một nỗ lực bắt tay chính trị giữa Chủ tịch nước Trần Đại Quang và Tổng thống Donald Trump qua trung gian của Ted Osius ngay sau chuyện Mẹ Nấm được bà Melania Trump vinh danh (2).

Trước thềm Hội nghị Trung ương 5, có nhiều đồn đoán về những nỗ lực đấu đá nội bộ để "Nhất thể hóa Tổng Bí thư và Chủ tịch nước". Trần Đại Quang là người có lợi nhất và có nhiều triển vọng để trở thành ứng viên nổi trội cho xu hướng này.

Với tình trạng Nguyễn Phú Trọng điên cuồng đập chuột làm vỡ bình, ảnh hưởng đến sự nghiệp làm giàu của quá nhiều cán bộ, khuynh hướng ủng hộ bất cứ ai ngoài phe nhóm Nguyễn Phú Trọng đang gia tăng trong đảng.

Trần Đại Quang sẽ "quy hoạch" được thắng lợi lớn trong nội bộ đảng nếu được lòng Hoa Kỳ, cụ thể là những hỗ trợ chính trị từ Donald Trump.

Kế sách hay nhất của Trần Đại Quang có thể làm trong vai trò Chủ tịch nước là trả tự do vô điều kiện cho blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Trần Đại Quang khó mà tạo được quan hệ tốt đẹp với Tổng thống Donald Trump khi mà một người được đích thân Phu nhân Tổng thống Hoa Kỳ vinh danh vẫn bị giam cầm trái phép.

31.03.2017



_________________________________


Bất chấp mưa gió người dân xã Thạch Bằng tiếp tục biểu tình sau thảm hoạ Formosa



CTV Danlambao - Như hôm qua chúng tôi đã đưa tin, vào khoảng 15 giờ ngày 30/03/2017, hàng trăm người dân đã biểu tình ôn hoà trước UBND xã Thạch Bằng, huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh, yêu cầu nhà cầm quyền Cộng sản bồi thường những thiệt hại mà họ gánh chịu sau thảm hoạ Formosa.

Hôm nay, vào lúc 15 giờ ngày 31/03/2017 họ lại tiếp tục kéo đến trụ sở UB xã Thạch Bằng để biểu tình.

Được biết đây là ngày thứ 5 liên tiếp bà con đi biểu tình nhưng đã không được chính quyền địa phương tiếp đón, giải quyết. Như thường lệ, an ninh, mật vụ, côn đồ được huy động đông đảo đến để chia rẽ, phá rối cuộc biêủ tình ôn hoà và sẵn sàng ra tay đàn áp nếu thấy cần thiết.

Một người tham gia biểu tình cho biết: “hôm qua chủ tịch xã đã cho côn đồ đánh dân đến trọng thương”.

Cuộc biểu tình đòi công lý của người dân xã Thạch Bằng nói riêng và tỉnh Hà Tĩnh nói chung sẽ còn tiếp tục. Chúng tôi sẽ gửi đến quý độc giả những thông tin liên quan đến cuộc biểu tình của người dân Miền Trung.

31/3/2017

Ngoại Trưởng trầm lặng

Ls Nguyễn Văn Thân (Danlambao) - Tuần trước, Rex Tillerson Ngoại Trưởng Hoa Kỳ tiến hành chuyến công du đầu tiên với 3 nước Châu Á là Nhật Bản, Hàn Quốc và Trung Quốc. Đề tài chính là Bắc Hàn. Tillerson tuyên bố là Hoa Kỳ đã mất hết kiên nhẫn với Bắc Hàn và phải áp dụng sách lược mới. Tất cả mọi giải pháp gồm có giải pháp quân sự sẽ được cứu xét. Hoa Kỳ có thể đánh phủ đầu bằng cách ném bom các cơ sở vũ khí hạt nhân của Bắc Hàn nhưng hậu quả thật khó đo lường. Bắc Hàn chắc chắn sẽ trả đũa bằng cách tấn công Nam Hàn và Nhật Bản cũng như căn cứ Mỹ tại hai nước này với vũ khí nguyên tử. Không ai có thể đoán được kết cuộc sẽ như thế nào.

Đối diện với vấn đề Bắc Hàn nóng hỏi như vậy là một ngoại trưởng Mỹ khá lạnh lùng. Trái với những lời phát biểu nảy lửa trong cuộc thẩm vấn trước Thượng Viện là Hoa Kỳ phải cấm không cho Trung Quốc tiếp cận các đảo nhân tạo được cải đổi thành các tiền đồ quân sự tại Trường Sa, Rex Tillerson hầu như im hơi lặng tiếng kể từ khi nhậm chức vào ngày 1/2/2017. Trong chuyến công du dừng chân tại Trung Quốc vào cuối tuần qua, Tillerson lại có những lời phát biểu hầu như là lập lại quan điểm của Trung Quốc là hai nước phải hợp tác chặt chẽ và tôn trọng lẫn nhau, và bằng mọi cách tránh xung đột quân sự hoặc thương mại.

Cũng trong chuyến công du này, Tillerson đã phá vỡ thông lệ là không cho phép ký giả đi cùng máy bay. Thật ra các thông tấn xã và cơ quan báo chí đều trả chi phí cho ký giả của họ nhưng khi đi cùng máy bay thì ký giả có cơ hội nói chuyện và hiểu rõ suy nghĩ của ngoại trưởng cũng như chính sách ngoại giao của chính quyền để đưa tin đến người dân một cách xác thực hơn. Tillerson biện bạch rằng chiếc máy bay quá nhỏ. Nghe thật là khó hiểu vì không lẽ nước Mỹ bỗng trở nên nghèo nàn đến nỗi không cấp cho ông Ngoại Trưởng một chiếc máy bay lớn hơn có đủ chỗ ngồi cho ký giả hay sao? Sau khi các tờ báo lớn phản đối thì ông chỉ mời một nhà báo làm việc cho một tờ báo mạng có khuynh hướng bảo thủ và thân thiện đi theo. Sau đó, ông lý giải là ông không muốn phát biểu trước công luận về những chính sách hoặc ý tưởng mà ông chưa ấn định rõ ràng. Nhưng đâu có ai bắt ông làm việc đó. Đồng ý là thông lệ cho ký giả tháp tùng là một đặc quyền mà không phải nước nào cũng có nhưng nó có lợi hai chiều. Các ký giả có điều kiện tiếp cận gần gũi với người có thẩm quyền để lấy thông tin chính xác và trung thực cung cấp cho độc giả. Mặt khác, Ngoại Trưởng có cơ hội truyền bá chính sách và đường lối của nhà nước đến với người Mỹ và khắp cả thế giới để hướng dẫn dư luận.

Trước đó thì Tillerson cũng đã phá lệ khi ông từ chối không xuất hiện giới thiệu Báo Cáo Nhân Quyền hàng năm của Bộ Ngoại Giao Mỹ. Báo cáo Nhân quyền thường niên là do Quốc Hội chỉ định và nêu lên vấn đề nhân quyền của 200 quốc gia trên thế giới được đúc kết từ tường trình của các nhân viên sứ quán Hoa Kỳ khắp mọi nơi. Truyền thống này đã bắt đầu từ nhiều đời tổng thống trước. Hành vi phớt lờ này của Tillerson là dấu hiệu cho thấy chính quyền Trump sẽ không đặt nặng vấn đề nhân quyền trong đối sách ngoại giao của Mỹ trong thời gian sắp tới.

Ngoại trưởng là một trong những chức vụ béo bở và được thèm thuồng nhất trong một tân chính quyền Hoa Kỳ. Nhiều người ngạc nhiên là Trump đã chọn Tillerson. Về mặt biểu tượng, chọn ông vua dầu hỏa làm bộ mặt đại diện quốc gia mà một số người chỉ trích là chuyên lũng đoạn thị trường dầu hỏa thì chỉ có Trump mới nghĩ ra được. Trong buổi nói chuyện cầu hòa với CIA vào ngày 21/1, Tổng Thống Trump bày tỏ tiếc nuối là Mỹ đã không nghĩ tới việc chiếm đoạt dầu của Iraq trước đây và trong tương lai nếu có cơ hội thì Mỹ nên thoải mái "cầm nhầm'' tài nguyên này làm cho một số người Iraq lo sợ là Mỹ sẽ đưa quân tới xâm chiếm đất nước họ lần nữa. Bản thân Tillerson không có dính líu gì tới Trump. Rudy Giulani và Mitt Romney là hai người dẫn đầu cuộc đua tranh giành chức vụ ngoại trưởng và cả hai đều là những nhà chính trị lão thành dày dạn kinh nghiệm. Trong khi đó, Tillerson gia nhập tập đoàn Exxon Mobil từ 1975 ngay sau khi tốt nghiệp kỹ sư và leo lên tới chức tổng giám đốc từ năm 2006. Chắc chắn là ông có nhiều khả năng mới có thể điều hành được một đại công ty dầu hỏa có cơ sở hoạt động khắp nơi trên toàn thế giới. Nhưng ông không có kinh nghiệm ngoại giao hoặc chính trường. Ngay cả việc chọn người làm phó cho mình mà ông cũng bị thất bại. Tillerson muốn chọn Elliot Abrams là một nhà ngoại giao kỳ cựu thuộc Đảng Cộng Hòa dưới thời Tổng Thống Reagan và Bush (cha) làm phụ tá nhưng bị Trump phủ quyết vì Abrams viết một vài bài báo chỉ trích chính sách đối ngoại của Trump trong lúc tranh cử. Có lẽ vì vậy mà có người cho rằng Tillerson vẫn chưa lấy được lòng tin của Trump nhất là khi có tới hai quân sư luôn ở bên cạnh Trump là chiến lược gia tranh cử Steve Bannon và con rể Jared Kushner. Tillerson không biết gì khi Michael Flynn chính thức cảnh cáo Iran về vụ nước này thử nghiệm hỏa tiển. Flynn là cựu cố vấn an ninh bị buộc phải từ chức vì nói dối với Phó Tổng Thống Mike Pence là ông không có qua lại với Nga.

Khi Trump ban hành lệnh hành pháp cấm công dân của 7 quốc gia Hồi Giáo vào Mỹ thì đã có hơn 1,000 nhân viên ngoại giao Hoa Kỳ ký tên phản đối vì bản chất kỳ thị và phản ngoại giao của nó. Phản ứng của Trump là cắt giảm tới 37% ngân sách của Bộ Ngoại Giao. Ngân sách ngoại giao hiện nay là khoảng 50 tỷ Mỹ kim. So với ngân sách quốc gia trên 3,000 tỷ thì 50 tỷ chỉ bằng cái móng tay. Trong khi đó Tillerson thì im hơi lặng tiếng. Bộ Ngoại Giao trở thành rắn không đầu. Nhiều nhân viên ngoại giao kỳ cựu chán nản hết tinh thần làm việc và bắt đầu lo tìm việc làm khác. Bao nhiêu kiến thức và kinh nghiệm là vốn quý của quốc gia trở thành phế thải. Để tìm cách đối phó với ngân sách ít hơn, Tillerson cho biết là Bộ Ngoại Giao sẽ cắt viện trợ 10 tỷ một năm cho Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc vì tổ chức này có khuynh hướng đối xử "kỳ thị" với Do Thái nhất là đối với cách chính sách mở rộng khu định cư cho người Do Thái trong lãnh thổ chiếm đóng của Palestine. Với Trump, hai chữ ''nhân quyền'' quả thật là một xa xí phẩm.

Ngân sách quốc phòng của Mỹ hiện nay là khoảng 600 tỷ. Trump muốn tăng thêm 50 tỷ. Đó cũng là lý do tại sao phải cắt giảm ngân sách của Bộ Ngoại Giao. Bộ Trưởng Quốc Phòng James Mattis trước đây đã từng nói là nếu nhà nước không chi đầy đủ cho Bộ Ngoại Giao thì quân đội phải mua thêm đạn. Trump không tin vào sức mạnh mềm. Trong các chi nhánh quyền lực, quốc hội ban hành luật và tòa thực thi pháp luật. Mọi chuyện đâu đó minh bạch và rõ ràng. Nhưng ngoại giao là một nghệ thuật tinh tế. Ngôn từ của các nhà ngoại giao thể hiện chính sách của quốc gia họ. Những gì họ nói và cách nói đều quan trọng như nhau. Ngay cả sự im lặng hoặc không lên tiếng cũng ẩn chứa sách lược quốc gia mà các nước khác sẽ dựa vào để phản ứng. Sự im lặng cũng có tiếng vang lớn như những lời phát biểu (Every word you don't say speaks as loudly as those you do). Sự thinh lặng của Tillerson khi từ chối lên tiếng bảo vệ các giá trị nhân quyền và giải trình minh bạch đường lối ngoại giao trước truyền thông và công chúng là một bước lùi tiêu cực và đáng lo ngại.

Robert Jervis là một giáo sư quan hệ quốc tế tại Đại Học Columbia cho rằng quyền lực của ngoại trưởng Hoa Kỳ xuất phát không phải từ Hiến Pháp mà là 5 nguồn khác gồm có hậu thuẫn của tổng thống, yểm trợ từ nhân viên của Bộ Ngoại giao, quan hệ đồng minh với các bộ trưởng khác trong chính quyền, sự nể trọng của công chúng và được đánh giá là có khả năng bởi nhân viên ngoại giao của các nước khác. Vào thời điểm này thì Tillerson không được điểm cao trong cả 5 khía cạnh này. Chưa gì mà đã có người dự đoán Tillerson sẽ là ngoại trưởng yếu kém nhất của Hoa Kỳ. Nhưng Tillerson mới vừa nhậm chức chưa đầy 2 tháng. Cũng còn quá sớm để vội vã đi đến bất cứ một kết luận nào. Từ một cái nhìn nào đó thì Trump và Tillerson là hai thái cực. Một bên thì ồn ào và hở ra là đốp chát qua twitter còn bên kia thì lại không thích nói nhiều. Cũng như cặp vợ chồng cần bổ sung cho nhau. Nếu cả hai đều lớn tiếng ồn ào thì ai nói ai nghe? Còn nói là phải tô vẻ và đánh bóng cho Tổng Thống Trump thì đối với một nhà ngoại giao có tài năng gấp trăm lần hơn Tillerson cũng sẽ là một thách thức lớn.

"Người Mỹ trầm lặng" là một cuốn tiểu thuyết xuất bản vào năm 1955 của Graham Greene một nhà văn người Anh. Cốt chuyện liên quan tới Việt Nam trong buổi giao thời mà ba thế lực trên sân khấu lịch sử là chủ nghĩa thực dân ở giai đoạn cuối, Việt Minh và Hoa Kỳ. Bốn nhận vật chính trong chuyện là Thomas Fowler một ký giả người Anh thuộc hàng ngũ tuần đã sống và làm việc tại Việt Nam trong hai thập niên để tường thuật diễn biến của cuộc chiến tranh Đông Dương. Adam Pyle một nhân viên CIA là "người Mỹ trầm lặng" tin tưởng vào sức mạnh phi thường của Hoa Kỳ sẽ đưa Việt Nam sang một ngã rẽ tươi sáng hậu thực dân và phi cộng sản. Vigot là một thanh tra viên người Pháp cố gắng phục vụ chính quyền thực dân đang giãy chết. Còn Phượng là cô gái Việt Nam 20 tuổi mảnh mai, yếu đuối và ngả nghiêng giữa hai người đàn ông ngoại quốc là Fowler và Pyle. Thông điệp của câu chuyện là thái độ ngạo mạn và thiếu hiểu biết của người Mỹ trầm lặng đã dẫn đến kết cuộc bi đát cho đất nước Việt Nam. Quyết định của Mỹ đổ quân vào rồi lại bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa 20 năm sau phần nào chứng thực khả năng tiên đoán của Graham Greene. Có tin đồn là Tillerson đã đạt thỏa thuận căn bản với Tập Cận Bình là Trung Quốc sẽ giúp Mỹ đối phó với mối đe dọa từ Bắc Hàn và ngược lại Mỹ sẽ nhượng bộ Trung Quốc trong ý đồ thâu tóm trọn Biển Đông. Không biết rồi đây ông Ngoại Trưởng trầm lặng Tillerson sẽ có tác động gì đến vận mệnh của dân tộc Việt Nam đặc biệt là qua chính sách của Mỹ sắp tới liên quan tới chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải tại Hoàng Sa và Trường Sa.

31.03.2017

Tiên sư các đồng chí, các đồng chí tài quá đi

Hạ Trắng (Danlambao) - Với quyết tâm biến thành phố mang tên Bả Chó thành Singapore thứ thiệt, suốt hơn 40 ngày qua đồng chí Đoàn Ngọc Hải không quản ngại khó khăn gian khổ đã đem quân đi giành giật lại vỉa hè.

Quân của đồng chí đi đến đâu gieo rắc nỗi kinh hoàng đến đấy. Đồng chí phùng mang trợn mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ, quát quát tháo tháo. Và thế là từ hàng hóa đến xe cộ, tài sản của người dân bị đập phá, bị hủy bỏ, bị cẩu đi không thương xót. Tất cả những gì đồng chí thấy nó lòi ra là đập. Bất kể đó là bậc thềm, cầu thang nhà dân, hay bậc tam cấp của các công trình công cộng. Đập hết, xúc hết, tất cả vì quyết tâm biến Bả Chó “si ti” thành Singapore xinh đẹp. Vì thế mới xảy ra cảnh người dân bắc thang hoặc trèo, bò vào nhà mình như kẻ trộm. Nực cười nhất là cảnh người dân phải dùng ghế để rút tiền ở các cây ATM. Tía ơi, hóa ra Singgapore mà Hải cẩu nói chính là thành phố Sinh- Ra- Bò chính hiệu. 

Đây, thế này không phải Sinh- Ra- Bò thì là gì?





Ảnh: Internet

Mà thôi, không kể lể dài dòng thành tích của đồng chí Hải cũng như của nhiều đồng chí cốp to khác trong sự nghiệp cướp vỉa hè ở Sài Gòn và Hà Nội nữa. Thành tích ấy đã liên tục được cập nhật từ báo lề dân đến báo lề đảng sang cả thông tấn xã… vỉa hè rồi. Xôn xao, láo nháo, lạo nhạo lắm rồi.

Thực ra nói chuyện các đồng chí để xoáy sang chuyện của tôi là chính. Tôi hận, hận lắm. Kế hoạch mở dịch vụ cho thuê ghế của tôi chưa thực hiện được đã bị phá sản rồi. Ngay khi chứng kiến cảnh đồng chí Hải đập phá từ nhà dân đến các bậc tam cấp, tôi đã nghĩ ngay đến việc mở dịch vụ cho thuê ghế. Người ta vào nhà cũng cần ghế, đi rút tiền cũng cần bắc ghế khi mà các bậc thang, bậc tam cấp đã bị đập tan tành. Tôi nghĩ tôi sẽ giàu to. Ai ngờ.

Thủ phạm ngáng đường làm ăn bằng dịch vụ cho thuê ghế của tôi chính là Sở GTVT TPHCM với cái dự thảo chết tiệt là “cho” người dân kinh doanh trên vỉa hè. Ban đầu áp dụng cho vỉa hè rộng 5m thôi, nhưng sau thì thay đổi thế nào tùy theo ngẫu hứng và nhu cầu ăn uống của các đồng chí lãnh đạo.

“Cho” kinh doanh như thế thì người ta sẽ xây lại bậc tam cấp để vào nhà chứ còn gì nữa. Thế mới nói tôi hết đường làm ăn.

Đến đây thì phải chửi, không chỉ vì cái tội ngáng đường làm ăn của tôi. Mà cái tội lừa hại người dân. Tiên sư các đồng chí. Hóa ra các đồng chí nhân danh việc đòi lại vỉa hè để đập phá, hủy hoại tài sản của dân. Rồi cũng nhân danh biến Thành Hồ thành Singapore để độc quyền kinh doanh trên vỉa hè, hầu vơ vét đầy túi tham của các đồng chí.

Tiên sư thằng Bả Chó, tiên sư các đồng chí. Các đồng chí tài thật, tài quá đi.

31/3/2017

Bỏ "tiên học lễ" thì đạo đức xã hội sẽ ra sao?

Giải phóng miền Nam và “giải phóng” luôn cả “Tiên học lễ” ra khỏi học đường.

Nguyễn Văn Nghệ (Danlambao) - Trước ngày 30/04/1975 tất cả các phòng học của Trường Tiểu học Công lập cũng như Tư thục thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa đều treo câu “Tiên học lễ, hậu học văn”. Lễ và Văn là nền tảng đào tạo nên một con người tốt cho xã hội. Sách Luận ngữ có viết: “bác ngã dĩ văn, ước ngã dĩ lễ” (dùng văn chương mở rộng kiến thức của ta, dùng lễ để ước thúc hành vi bản thân ta).

Còn ở miền Bắc Việt Nam thì sao? Nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân đã ghi lại: “Thế hệ tôi, sinh trưởng ở miền Bắc, đi học trường phổ thông 10 năm (từ lớp 1 đến lớp 10) vào những năm 1954-1964, thì khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” hầu như không để lại ký ức gì. Là vì ở miền Bắc thời đó, những gì được xem như gắn với “tư tưởng phong kiến” đều bị coi là lạc hậu, cần tránh xa, cần chống lại; mà “tiên học lễ, hậu học văn” thì rõ ràng là tư tưởng của Nho giáo, là thuộc hệ tư tưởng phong kiến rồi! Cho nên dễ hiểu là không hề thấy khẩu hiệu “tiên học lễ, hậu học văn” xuất hiện trong khuôn viên bất cứ ngôi trường nào trên miền Bắc thời gian ấy; cũng hầu như không có giáo viên hay cán bộ nào trong ngành giáo dục thời ấy dám nói đến khẩu hiệu đó trước các đám đông”.

Giữa đám người “có miệng ăn mà không có miệng nói” thì vào năm 1973, nhà giáo Nguyễn Lân (1906-2003) viết bài “Có nên vận dụng phương châm "tiên học lễ hậu học văn" trong việc giáo dục thế hệ trẻ của ta ngày nay không?” (đăng tạp chí “Văn hóa nghệ thuật” ở Hà Nội, số 31, tháng 7/1973) mà động cơ viết bài này, theo lời của chính tác giả Nguyễn Lân, là do thực tế “một số trẻ em không ngoan, trong nhà thì bướng bỉnh với cha mẹ, ra đường thì hỗn láo với mọi người, đến trường thì xấc xược với thầy giáo” (trích bài báo đã dẫn). Ngay sau khi bài báo xuất hiện, trên báo “Tiền phong” của Trung ương Đoàn (số 2351, ra ngày 16/08/1973) có bài báo dài của tác giả Thanh Bình nhan đề “Quét sạch những tàn dư tệ hại của Khổng giáo”, với những kết luận chém đinh chặt sắt: “…chúng ta không thể dung hòa được với Khổng giáo và hệ tư tưởng phản động và bảo thủ của nó”… “Chúng ta phải kiên trì đấu tranh để quét sạch nó ra khỏi mọi lãnh vực của đời sống xã hội như quét sạch những đống rác bẩn vậy!”

Tiếp theo bài báo này, báo “Tiền phong” còn định ra cả một loạt bài khác nữa để công kích sự đề xuất kể trên của nhà giáo Nguyễn Lân, nhưng ông Phạm Văn Đồng đã can thiệp dừng lại.(1)

Sau khi cộng sản vào “giải phóng” miền Nam câu khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” cũng được đảng “giải phóng” khỏi các trường học ở miền Nam Việt Nam và học sinh buộc phải học “đạo đức cách mạng”. Mãi đến những năm cuối của thập kỷ 80 và đầu những năm của thập kỷ 90 của thế kỷ trước mới thấy xuất hiện lại trong tất cả các trường học trên cả hai miền Nam và Bắc của đất nước ta. Biển hiệu “Tiên học lễ hậu học văn” được ngành giáo dục cho sơn phết thật to được treo ở mặt trước của mỗi trường học, nhưng dường như câu khẩu hiệu ấy chỉ là câu sáo rỗng vô hồn được viết ra bởi quán tính mà thôi!

Bỗng dưng vào năm 2014 Trường Trung học cơ sở Tô Hoàng (Hà Nội) đã đi tiên phong bỏ biển hiệu “Tiên học lễ hậu học văn”. Bài viết: “Đại học, học… đại và yêu nước có học” được đăng trên Vietnamnet ngày 18/05/2014 đã đăng tải sự kiện ấy: “…Không chỉ tổ chức chào cờ, xếp nghi thức, Trường Trung học cơ sở Tô Hoàng ở Hà Nội đã có cách biểu thị tinh thần tự tôn dân tộc “dài hơi” khi thể hiện tư tưởng thoát khỏi cái bóng ám ảnh của Khổng giáo trong trường học. Từ năm học này, trường đã thay biển hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” (của Khổng tử), bằng các câu của người Việt (“Hiền tài là nguyên khí của quốc gia”) và UNESCO (“Học để biết, học để làm, học để chung sống, học để tự khẳng định mình”)”(2)

Giữa các quốc gia trên thế giới luôn có sự tiếp thu văn hóa lẫn nhau không phân biệt Tây hoặc Tàu. Văn hóa hay chúng ta tiếp thu, văn hóa không hợp với thuần phong mỹ tục thì chúng ta chối từ. Để có câu nói “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia” cụ Thân Nhân Trung cũng phải trải qua con đường “Tiên học lễ, hậu học văn” mới đúc kết nên câu nói ấy. Không có “Lễ” thì kẻ hiền tài sẽ không được trọng dụng và những kẻ trình độ “a, bờ, cờ” sẽ làm lãnh đạo!

Lễ là để cho con người ngày có văn hóa hơn

Để trở thành một con người có văn hóa, thì phải có “Lễ”. Sách Quản tử viết: “Lễ, nghĩa, liêm, sỉ thị vi tứ duy” (Lễ, nghĩa, liêm, sỉ là bốn giềng mối chính) và Lễ đứng đầu trong bốn giềng mối ấy. Không có Lễ sẽ trở nên vô thần, phủ nhận thần thánh: “Dân chi sở do sinh, lễ vi đại. Phi lễ vô dĩ tiết sự thiên địa chi thần dã…” (Trong những cái của dân cậy mà sinh hoạt thì lễ là to hơn cả. Không có lễ thì không thể thờ thần của trời đất cho có thứ bậc…- Lễ ký: Ai Công vấn XXVII). Lễ là cốt để giữ chừng mực cho sự hành vi của người ta: “Đạo đức nhân nghĩa, phi lễ bất thành; giáo huấn chính tục, phi lễ bất bị; phân tranh biện tụng, phi lễ bất quyết; quân thần, thượng hạ, phụ tử, huynh đệ, phi lễ bất định; hoạn học sự sư, phi lễ bất thân; ban triều , trị quân, lỵ quan, hành pháp, phi lễ uy nghiêm bất hành; đảo từ, tế tự, cung cấp quỷ thần, phi lễ bất thành, bất trang thị dĩ quân tử cung kính tổn tiết, thoái nhượng dĩ minh lễ” (Đạo đức nhân nghĩa, không có lễ không thành; dạy bảo sửa đổi phong tục, không có lễ không đủ; xử việc phân tranh kiện tụng, không có lễ không quyết; vua tôi, trên dưới, cha con, anh em, không có lễ không định; học làm quan, thờ thầy, không có lễ không thân; xếp đặt vị thứ trong triều, cai trị quân lính, đi làm quan, thi hành pháp lệnh, không có lễ, không uy nghiêm; cầu khẩn, tế tự, cung cấp quỷ thần, không có lễ không thành kính, không trang chính. Bởi thế cho nên quân tử dung mạo phải cung, trong bụng phải kính, giữ gìn pháp độ, thoái nhượng để làm sáng rõ lễ - Lễ kí: Khúc lễ thượng).

Lễ khiến cho hành vi của người ta hợp với đạo Trung dung: “Cung nhi vô lễ tắc lao; thận nhi vô lễ tắc tỷ; dũng nhi vô lễ tắc loạn; trực nhi vô lễ tắc giảo” (Cung kính mà không có lễ thì phiền; cẩn thận mà không có lễ thành ra sợ hãi; dũng mà không có lễ thì loạn; trực mà không có lễ thành ra vội vã – Luận ngữ: Thái Bá VIII , 2).

Để cho người ta khỏi làm điều bậy bạ thì phải có Lễ: “Lễ giả, nhân nhân chi tình nhi vi chi tiết văn, dĩ vi dân phường giả dã” (Lễ là nhân cái thường tình của người ta mà đặt ra tiết độ; văn vẻ, để làm cái ngăn giữ cho dân – Lễ ký: Phường ký, XXX)

“Nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không?”

Vào tháng 11/2016 tại thôn Phật Tích, xã Phật Tích, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh, ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu: “Có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này, chưa bao giờ quê hương ta có đời sống văn hóa, kinh tế phát triển, xã hội ổn định…”, nhưng rồi sau đó ông lại nêu ra: “Mặc dù bây giờ ra đường lắm chuyện khó chịu, nghe báo chí nói rất nhiều chuyện tiêu cực hàng ngày, rất là bực mình. Tệ tham nhũng, cán bộ hư hỏng có cả nhưng nhìn tổng quát lại đất nước ta có bao giờ được thế này không?”

Trên khắp nước Việt Nam hiện nay, từ thành phố đến làng quê, đâu đâu cũng bắt gặp cổng chào ghi: “Tổ dân phố văn hóa”; “Làng (thôn) văn hóa”, đi đến đâu cũng nghe cái từ “văn hóa” nào là “văn hóa ứng xử”; “văn hóa ẩm thực”; “văn hóa phong bì”; “văn hóa từ chức”… Ấy vậy mà ngay trong môi trường giáo dục, tỷ lệ nói dối của học sinh tang dần theo tuổi. Tại hội thảo “Thực trạng văn hóa học đường và nhu cầu giáo dục kỹ năng sống cho học sinh trung học” tổ chức ngày 24/09/2013, GS-TSKH Trần Ngọc Thêm, Giám đốc Trung tâm Lý luận và Ứng dụng (ĐHQGTPHCM.) đã đưa ra một kết quả điều tra: Tỷ lệ nói dối cha mẹ ở học sinh cấp Tiểu học là 22%; cấp Trung học cơ sở là 50%; sinh viên là 80%.(3)

Trong môi trường giáo dục mà còn như thế, hỏi thử ngoài xã hội sẽ như thế nào? Ngay tại thủ đô Hà Nội “nạn mất dạy” đang trong tình trạng báo động: “một bộ phận các bạn trẻ là học sinh trung học, các ca sĩ, người dẫn chương trình… có những lời nói thô tục, những ứng xử không có văn hóa nơi công cộng làm ảnh hưởng đến nếp sống văn minh của thành phố”. UBND Thành phố Hà Nội có công văn số 3802/VP-VX do Phó Chủ tịch Thành phố Hà Nội Lê Hồng Sơn chỉ đạo gửi đến Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch phối hợp cùng Sở Giáo dục và Đào tạo, UBND quận, huyện, thị xã kiểm tra, xem xét có biện pháp xử lí‎ cụ thể, nhằm hạn chế cao nhất những hành vi thiếu văn hóa trong nhà trường và ngoài xã hội. Trước đó nhiều tờ báo và trang tin đã có phản ánh về nạn “mất dạy” tràn lan ở Thành phố Hà Nội- trái tim, Thủ đô của cả nước khiến dư luận bất xúc.(4)

Hàng loạt tiêu cực xảy ra trong xã hội khiến bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan phải lên tiếng: “Sáng nay tôi xem truyền hình biết tin một số cán bộ Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại một số xã ở Hà Tĩnh biển thủ tiền của người nghèo, đau lòng quá. Tôi nghĩ bảo hiểm y tế có những mảng tối cần phải chỉ ra. Ví như chuyện những người có thẻ bảo hiểm y tế không được đối xử công bằng như những người có tiền. Địa phương muốn giữ người có bảo hiểm không muốn chuyển lên tuyến trên dẫn đến bệnh thêm trầm trọng. Rồi chuyện chi trả chậm, bớt xén. Vậy khắc phục tình trạng này thế nào?” Bà Phó Chủ tịch nước còn tiết lộ: “Đến tiền của các cháu dân tộc thiểu số mà hiệu trưởng cùng với một số cán bộ còn biển thủ đến gần 3 tỷ, vừa rồi mới khởi tố. Cái liều vacxin tiêm cho một cháu lại san ra tiêm cho hai cháu ngay tại Hà Nội…Tôi càng đi càng thấy buồn, “ăn” của dân không từ một cái gì”(5)

Vụ học sinh Trần Chí Kiên lớp 2A4 trường Tiểu học Nam Trung Yên (Cầu Giấy- Hà Nội) bị xe ô tô chở bà Tạ Thị Bích Ngọc- Hiệu trưởng của trường-đâm gãy chân đã biến thành chuyện học sinh này tự ngã và bị gãy chân, bởi lẽ 100% con người ở ngôi trường này đều xác nhận vào thời điểm em Kiên gãy chân không có xe ô tô vào trường. “Những thầy cô quay lưng lại với lại với sự thật, quay lung lại với tai nạn thương tâm của chính học trò mình, những thầy cô có nhiệm vụ trồng người mà “làm chứng dối” như vậy sẽ cảm giác như thế nào khi đứng trên bục giảng nói về sự thật thà về đạo đức công dân?”(6)

Trước đó tại trường Tiểu học Nguyễn Khả Trạc (Cầu Giấy- Hà Nội), bà Tạ Thị Bích Ngọc đã phạm một lỗi rất xấu về đạo đức là đã “lập quỹ đen từ tiền cắt bớt khẩu phần ăn của 400 học sinh”. Vụ việc đã có kết luận từ Thanh tra cũng như Úy ban Nhân dân quận Cầu Giấy nhưng thay vì bị kỷ luật “lại được chuyển sang một trường khác làm hiệu trưởng thì rõ ràng cái tư cách, cái tác phong đó của cô Tạ Thị Bích Ngọc không chỉ là riêng của cô. Phải có nhiều người “đồng cảm” với cô, chống lưng cho cô thì cô mới có cái quyền tiếp tục ngồi cao gây ra cái sự kiện náo loạn nhân tâm tại trường tiểu học Nam Trung Yên! Cô mới có đủ thế lực tiếp tục tại vị cho tới ngày 21/02/2017, mấy tuần lễ sau sự kiện đó! Ngoài ra, cái tác phong đó của cô, trong đời thường không ai trong số các lãnh đạo của cô nhận ra sao? Tại sao cô vẫn được thăng tiến trong ngành? Phải chăng chính sách nhân sự của ngành, chính sách đề bạt của ngành không xem đạo đức đương sự là tiêu chuẩn quan trọng?”(7)

Hoặc như vụ bà Phạm Thị Minh Hiếu- Phó Giám đốc sở Tư Pháp tỉnh Bình Thuận- bẻ cành hoa anh đào để chụp hình bất chấp sự can ngăn của người dân tại khu vực hồ Tuyền Lâm – Đà Lạt. Bà đã cật vấn người can ngăn: “Em là ai mà có quyền nói chị vậy? Em là chủ ở đây à? Em cho chị xem giấy tờ…”(8)

Ngoài ra còn “lắm chuyện khó chịu”; “nhiều chuyện tiêu cực hàng ngày” được bao che và chỉ một phần rất nhỏ các vụ việc trên được phanh phui trên các phương tiện thông tin “lề phải”. Và “có lẽ nhìn lại chưa bao giờ quê hương ta đẹp như thế này!”.

Bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan trong góp ý dự thảo văn kiện tại Quốc hội sáng ngày 23/10/2015 đã nói: “Tại sao có tình trạng trên nói dưới không nghe, nói một đằng, làm một nẻo, đảng viên không thực hiện nhiệm vụ của mình hoặc thực hiện nhiệm vụ với tính chất rất hình thức, sử dụng không hết giờ làm việc, công suất làm việc cống hiến rất hạn chế”.(9) 

Bà Nguyễn Thị Doan nêu câu hỏi “Tại sao?” Tất cả cũng bởi “vô lễ” mà ra! Xã hội mà “vô lễ” thì “trên không ra trên, dưới không ra dưới”. Người xưa nói: “Bất học lễ vô dĩ lập” (Không học lễ thì không nên người được) hoặc: “Bất tri lễ vô dĩ lập” (Không biết lễ thì không nên người được). Người có văn hóa “thật sự” sống theo phương châm: “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” (không phải lễ thì chớ trông, không phải lễ thì chớ nghe, không phải lễ thì chớ nói, không phải lễ thì chớ làm- Luận ngữ: Nhan Uyên, XII)

“Sao bây giờ không ai sợ pháp luật, sợ bị trừng trị nữa?”

Cũng tại phiên họp cho ý kiến về báo cáo giám sát việc thực hiện chính sách bảo hiểm y tế giai đoạn 2009-2012 ngày 11/09/2013 bà Nguyễn Thị Doan phát biểu: “Sao giờ không ai sợ pháp luật, sợ trừng trị nữa? Mỗi ngày người ta “ăn” từng tí của dân, từ liều vacxin con con đến tiền chữa bảo hiểm…”(10) 

Pháp luật chỉ để trị cái đã rồi, còn lễ thì ngăn cấm được việc chưa xảy ra: “Phàm nhân chi tri, năng kiến dĩ nhiên, bất kiến tương nhiên. Lễ giả cấm ư tương nhiên chi tiền, nhi pháp giả cấm ư dĩ nhiên chi hậu… Lễ vân, lễ vân, quí tuyệt ác ư vị mạnh, nhi khởi kính ư di diểu, sử dân nhật tỉ thiện viễn tội nhi bất tự tri dã” (Phàm cái biết của người ta chỉ biết được cái đã có rồi, không biết được cái sắp có. Lễ là để cấm trước cái sắp có, pháp luật là để cấm sau cái đã có rồi… Lễ vậy, lễ vậy, lễ quí là dứt được điều ác từ lúc chưa nảy mầm ra, dấy lòng kính ở chỗ người ta không trông thấy, để cho dân ngày ngày đến gần điều thiện, xa điều tội, mà tự mình không biết- Đại Đái Lễ ký: Lễ tế).

Thánh nhân chỉ trọng lễ chứ không trọng hình luật bởi vì tác dụng của lễ thật là quảng đại, thật là tinh vi. Hồ Thích đã nói trong sách Trung Quốc triết học sử rằng: “Trong cái nghĩa rộng chữ lễ có hàm cái tính chất pháp luật, nhưng lễ thì thiên trọng về cái quy củ tích cực, mà pháp luật thì thiên trọng về cái cấm chế tiêu cực. Lễ thì dạy người ta nên làm điều gì và không nên làm điều gì; pháp luật thì cấm không cho làm những việc gì, hễ làm thì phải tội. Người làm điều trái lễ thì chỉ bị người quân tử chỉ nghị chê cười, chứ người làm trái pháp luật thì có hình pháp xét xử”.(Trần Trọng Kim, Nho giáo - Quyển thượng, in lần thứ 4, trang 155, Nxb Tân Việt- Sài Gòn)

Bỏ “tiên học lễ” là một sai lầm lớn

Cô giáo Nguyễn Thị Thuận - Hiệu trưởng Trường Trung học cơ sở Tô Hoàng (từ năm 2008) - cho biết khi trường quyết định bỏ khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn”: “ở mình có những cái đã quá lâu, quá cũ nhưng nhiều người vẫn ngại thay đổi khi đã cần phải thay đổi”. Đừng chê "tiên học lễ" là “cái đã quá lâu, quá cũ”, bởi vì sự giáo hóa của lễ rất tinh vi và có hiệu quả rất sâu xa: “Lễ chi giáo hóa dã vi, kỳ chỉ tà dã ư vị hình, sử nhân nhật tỉ thiện, viễn tội, nhi bất tự tri dã” (Sự giáo hóa của lễ rất cơ mầu, ngăn cấm điều bậy lúc chưa hình ra, khiến người ta ngày ngày đến gần điều thiện, tránh xa điều tội, mà tự mình không biết- Lễ ký: Kinh giải, XXVI).

Hiện nay tình trạng đạo đức của công chức Nhà nước ngày càng xuống cấp, Giáo sư- Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng có nhận định: “Bây giờ đạo lý xã hội suy đồi, cái đúng cái sai không phân biệt được. Ở Việt Nam bây giờ, ngay trên các phương tiện truyền thông đại chúng và quan niệm xã hội rất lệch lạc nên cái đúng cái sai người ta không hiểu được. Điều này rất đáng buồn. Những người biết cái đúng và muốn tuyên truyền thì có khi nhà nước không cho làm. Những xã hội dân sự muốn truyền bá cái đúng thì lại không được nhân rộng, phổ biến, cho nên những điều không đúng có dịp sinh sôi nảy nở. Nói cho cùng người ta gọi nhà dột từ nóc dột xuống là như thế”. (xem “Công chức bẻ hoa chụp ảnh: Nhà dột từ nóc?”(11)

Đạo đức xã hội hiện nay được Giáo sư - Tiến sư Nguyễn Thế Hùng kết luận là “dột từ nóc dột xuống”, ấy vậy mà nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân lại đề xuất: “Khẩu hiệu “tiên học lễ hậu học văn” - vốn có xuất xứ từ Khổng tử - càng nên được chúng ta sớm chấm dứt sử dụng trong hiện tại, để từ nay chỉ được nên ghi nhận như một trong những thứ ta đã vay mượn, thời quá khứ xa xưa”. Không biết nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân chưa bao giờ nghe những cụm từ như: “giao thoa văn hóa”; “tiếp thu văn hóa”; “tiếp biến văn hóa”… hay sao mà lại có đề xuất ấu trĩ như vậy?

“Tiên học lễ” tuy nó quá cũ nhưng nó như một bờ đê ngăn cản “những điều không đúng” trong xã hội: “Phù lễ cấm loạn chi lễ do sinh, do phường chỉ thủy chi tự lai dã” (Lễ là cấm loạn sinh ra, như bờ đê giữ nước không đến vậy- Lễ ký: Kinh giải, XXVI). Người giàu sang biết lễ thì không dâm tàn, không kiêu căng; người bần tiện biết lễ thì không nản chí, không làm bậy; người lãnh đạo có biết lễ thì mới biết trọng dụng hiền tài, biết trị nước, an dân.



Diên Khánh – Khánh Hòa, 31/3/2017

Nguyễn Văn Nghệ
danlambaovn.blogspot.com

____________________________________________

Chú thích:




Chú Phúc còn muốn Đi-Mỹ không?

Vũ Đông Hà (Danlambao) - Mấy hôm nay trong lúc đàn em Đoàn Ngọc Hải hung hăng cày xới Hồ Chí Minh thì chú Phúc ngồi lì trong dinh, giẹo đầu chăm chỉ học khóa đặc biệt dành cho các yếu nhân "dốt chuyên tu ngu tại chức". Chú lầm bà lầm bầm rằng bờ là bi, cờ là xi, dờ là đi, đi là dờ...

Chú Phúc học đánh vần tiếng Anh để "sẵn sàng đi Mỹ".

Vụ "Đi-Mỹ" để Mi... con sen đầm quốc tế này đã được lên khung chiến lược cho chú Phúc từ cả tháng trước và được xì nhẹ ra bên ngoài để bắn tiếng với bác Trump.

Đùng một cái, hôm thứ Tư ngày 29 tháng 3, bác Trump gái lại đến tận Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ để vinh danh một nữ blogger Việt Nam bị chú Phúc kết là thế lực thù địch của đảng, đã ra lệnh cho Bộ Côn an bắt giữ, lấy cớ điều tra để bỏ tù không cần xét xử, không cho gặp gia đình lẫn luật sư, từ ngày 10/10 năm ngoái đến nay.

Trước sự chứng kiến của bác Trump gái, "nữ phạm nhân" của chú Phúc được vinh danh là Người Phụ Nữ Quốc Tế Dũng Cảm như sau:

"Sau cùng, chúng ta vinh danh một phụ nữ đã không thể có mặt ở đây hôm nay: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh của Việt Nam. Một người phê phán mạnh mẽ về những bất công và vi phạm nhân quyền, một blogger và nhà hoạt động trên mạng. Quỳnh đã bị giam giữ tùy tiện từ tháng 10 năm ngoái, sau khi phanh phui biến cố xả thải, một thảm họa ô nhiễm môi trường tệ hại nhất trong lịch sử Việt Nam. Trong khi Quỳnh đã không thể tham gia cùng với những người bạn can đảm tại buổi lễ vinh danh này, chúng ta ngưỡng mộ cô đã từ chối thái độ im lặng và nỗ lực của cô để bảo vệ tự do ngôn luận. Quỳnh được vinh danh cho sự kiên quyết trong việc phơi bày những bất công, tham nhũng và dùng tiếng nói của mình để đứng lên bảo vệ những quyền của người dân và tự do."



Buổi lễ vinh danh này được tường trình tại chỗ trên mạng internet toàn cầu cho hàng triệu người chứng kiến.

Chú Phúc chưa Đi-Mỹ để mi bác Trump trai một cái chụt như bác Hồ ôm hôn bác Mao thắm thiết thì đã bị bác Trump gái đá cho một đá vào hậu môn quan. Chú Phúc bần thần ôm mông chưa hết một chai dầu nhị thiên đường thì cái loa rè Lê Hải Bình lại nhân danh cả nước Việt Nam hơn 90 triệu người mà phán rằng: “Việt Nam cho rằng Bộ Ngoại giao Mỹ trao giải thưởng cho một cá nhân đang bị tạm giam để điều tra vì hành vi vi phạm pháp luật Việt Nam là một hành động thiếu khách quan, không phù hợp và không có lợi cho việc phát triển quan hệ hai nước”.

Thế là chú Lê Hải Bình bị chú Phúc đá văng ra khỏi chức loa rè ngoại giao và thay thế bằng loa mới là mợ Lê Thị Thu Hằng.

Nhưng rồi cú Đi-Mỹ của chú Phúc chắc cũng đứt chến. Qua gặp bác Trump gái, chú Phúc giẹo đầu bờ cờ dờ bi xi đi với bác ấy sao đây!? Lỡ bác gái Trump hỏi nhẹ - How is Ms Quynh? thì khổ đời chú Phúc. Lúc đó chắc chú lại phải xoa tới xoa lui cái đầu tóc gió thôi bay, giở trò ngày xưa của đồng chí đại sứ Lê Văn Bàng đi ăn trộm sò bên Mỹ - bị cảnh sát bắt - mà lẩm bẩm rằng: só rì, só rì, mi no in lít!

Đi-Mỹ của chú Phúc coi bộ cũng trắc trở như Con Đường Xưa Em Đi! Tất cả cũng vì Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh!!!

31.03.2017

Blogger Việt Nam được chọn vào danh sách chung kết của Giải thưởng Nhân Quyền 2017 của Front Line Defenders

Thông Cáo Báo Chí
Ngày 30 tháng 3 năm 2017

Front Line Defender - (Danlambao lược dịch) - Sau khi trải qua bốn năm tù vì phổ biến các vi phạm nhân quyền nghiêm trọng tại Việt Nam, blogger Phạm Thanh Nghiên đã được đề cử là một trong năm người lọt vào vòng chung kết cho Giải Thưởng Những người Bảo vệ Nhân Quyền bị Đàn Áp năm 2017 của Tổ chức Front Line Defenders. Giải thưởng hàng năm này công nhận các nhà hoạt động - mặc dù đối diện với những rủi ro nghiêm trọng và thường xuyên bị đe dọa đến mạng sống - đã có những đóng góp đặc biệt để bảo vệ và quảng bá nhân quyền tại quốc gia của họ.

Hôm nay, tại Dublin, các thành viên ban giám khảo đã chọn ra những người bảo vệ nhân quyền từ Ukraine, Nicaragua, Việt Nam, Nam Phi và Kuwait sau khi nhận được 142 đề cử từ 56 quốc gia.

Andrew Anderson, Giám đốc Điều hành của Front Line Defenders cho biết: "Năm nhà bảo vệ này cho thấy sự ngoan cường, ý chí bền bỉ khi đối mặt với những nguy cơ nghiêm trọng, thường là những mối đe dọa đối với mạng sống của họ".

Phạm Thanh Nghiên đã trải qua bốn năm tù giam vì đã công khai những hành vi vi phạm và nỗ lực của cô trong việc bảo vệ các quyền của thân nhân của ngư dân bị tuần tra Trung Quốc giết. Sau khi ra khỏi tù, cô bị quản thúc tại gia và trong thời gian này cô đã thực hiện nhiều chiến dịch nhân quyền và đồng sáng lập Mạng Lưới Blogger Việt Nam nổi tiếng. Nhà cầm quyền đã đột nhập nhà của cô, ngăn cản cô đi khám bệnh, gắn khóa ở bên ngoài cửa nhà của cô và từ chối cung cấp giấy chứng nhận kết hôn cho cô. Phạm Thanh Nghiên đã vượt qua rất nhiều cuộc tấn công thể chất nhắm vào cô bởi nhà cầm quyền nhằm chấm dứt những hoạt động mạnh mẽ nhưng ôn hòa của cô như phát hiện và công khai phổ biến các vi phạm nhân quyền tại Việt Nam.

Tất cả những nhà hoạt động nhân quyền nằm trong danh sách chung kết của giải thưởng năm 2017 cũng như gia đình của họ đều phải đối diện với các cuộc tấn công, các chiến dịch phỉ báng, quấy rối bằng pháp luật, đe dọa tử hình, án tù, và hăm dọa. Front Line Defenders hoạt động để làm sáng tỏ và bảo vệ năm người được đề cử, những người có vai trò quan trọng đối với các phong trào nhân quyền tại các quốc gia và cộng đồng của họ.

"Các nhà bảo vệ nhân quyền cho chúng ta thấy sự biết đến của quốc tế là rất quan trọng đối với công việc của họ, đặc biệt là khi các chính phủ và các tập đoàn đã phỉ báng, vu khống và tước đoạt tính chính thống của họ đối với công cuộc đấu tranh ôn hòa của họ cho nhân quyền", ông Anderson nói. "Giải thưởng của chúng tôi nhận ra sự can đảm của Nonhle, Francesca, Abdulhakim, Emil và Phạm Thanh Nghiên. Cuộc đấu tranh của họ đã được chú ý và chúng tôi tại Ireland hỗ trợ cuộc đấu tranh cho nhân quyền của họ."

Một người vào chung kết khác, Emil Kurbedinov là một luật sư nhân quyền người Tatar Crimea. Kể từ khi Liên bang Nga chiếm đóng Crimea, ông Emil đã bảo vệ người thiểu số Tatar tại Crimean, các nhà hoạt động xã hội và các nhà báo bị khủng bố. Ông cũng có những chiến dịch bảo vệ khẩn cấp và cung cấp tài liệu về vi phạm nhân quyền trong các cuộc đột kích và khám xét nhà của những người hoạt động. Vào tháng 1 năm 2017, những thành viên bịt mặt từ Trung tâm chống khủng bố của Crimea đã bắt cóc ông và đưa ông đến Cơ quan An ninh Liên bang Nga (FSB) để thẩm vấn. Một tòa án khu vực đã kết án ông 10 ngày tù giam vì tội "tuyên truyền cho các tổ chức cực đoan".

Nonhle Mbuthuma đã kiên trì đấu tranh cho đất đai và các quyền về môi trường tại Cape phía Nam của Nam Phi, bất chấp nỗ lực vụ ám sát, những mối đe dọa đến tính mạng và việc giết chết người đồng nghiệp của bà. Bà là sáng lập viên và là thành viên của Ban chấp hành Ủy ban Khủng hoảng Amadiba, được thành lập để liên kết các thành viên cộng đồng tại 5 làng của vùng Amadiba Tribal Authority chống lại các dự án khai thác mỏ. Vào tháng 7 năm 2016, bà Nonhle và các nhà hoạt động khác đã thành công lớn khi buộc một cổ phần lớn nhất trong dự án khai thác titan phải rút lui, nhưng các mối đe dọa đối với các nhà hoạt động vẫn tiếp tục trong khi người dân lo ngại rằng dự án sẽ tiếp tục được tài trợ từ các công ty "trá hình" địa phương.

Abdulhakim Al Fadhli hiện đang bị cầm tù vì hoạt động ôn hòa tranh đấu cho những người Bedoun "vô tổ quốc" và các cộng đồng thiểu số khác ở Kuwait. Thuật ngữ Bedoun, có nghĩa là "không" bằng tiếng Ả Rập, đề cập đến cộng đồng những người vô tổ quốc gốc Kuwait, những người bị cấm không được có bất kỳ giấy tờ chính thức nào của nhà nước, trong đó có giấy khai sinh, chứng tử hay giấy chứng nhận kết hôn. Abdulhakim hiện đang bị cầm tù một năm và có nguy cơ bị trục xuất ra khỏi nước sau khi ra tù. Trong suốt thời gian bị tù đày, anh đã tuyệt thực để phản đối các điều kiện vô nhân đạo và không vệ sinh trong nhà tù Anbar 4, nơi anh bị biệt giam.

Các con cái của nhà bảo vệ nhân quyền Francisca Ramírez Torres đã bị tấn công bởi nhà cầm quyền nhằm ngăn chặn hoạt động mạnh mẽ của bà chống lại một kênh đào nối đại dương có tác hại xấu ở Nicaragua. Francisca là điều phối viên của Hội đồng Bảo vệ Đất đai, Hồ và Chủ quyền. Tổ chức này giáo dục người dân về quyền của họ, thực hiện các chiến dịch bãi bỏ luật cho phép cướp đất. Dự án Kênh đào sẽ di dời hàng ngàn nông dân và người dân bản địa mà không tôn trọng quyền tự do quyết định của họ. Bà Francisca đã bị bắt, sách nhiễu, nhà của bà và gia đình bà bị tấn công vì cuộc phản kháng ôn hòa đối với dự án kênh đào nhiều tác hại này.

Người được chọn cho giải thưởng Front Line Defenders năm 2017 sẽ được thông báo tại một buổi lễ tại Tòa thị chính Dublin vào 8 giờ sáng, Thứ Sáu, Ngày 26 Tháng 5, 2017.

Vui lòng liên lạc để biết thêm thông tin:

Erin Kilbride
Điều phối viên Truyền thông
Front Line Defenders
Erin@frontlinedefenders.org
+353 85 742 3767

Lược dịch:

Biểu tình là vũ khí đấu tranh chống cả TC xâm lược lẫn CSVN

Mai Thanh Truyết (Danlambao) - Vào năm 2012, khi TC chính thức thành lập “thành phố Tam Sa”, bao gồm các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa với Bộ chỉ huy quân sự đặt trên đảo Phú Lâm và một Ủy ban Nhân dân, là đã chính thức khởi sự xâm lược Việt Nam, vì hai quần đảo nầy là lãnh thổ của Việt Nam ngoài đất liền qua lịch sử và biết bao tài liệu trích dẫn quốc tế về chủ quyền của Việt Nam.

“Tổ quốc lâm nguy, thất phu hữu trách” thì mọi người con Việt phải sẵn sàng đứng lên bảo vệ tổ quốc.!

Tổ quốc lâm nguy, xin đừng vô cảm!

Nhưng hiện nay, với đảng CSVN là tập đoàn đang cầm quyền điều khiển quốc gia mà không hề có ý chí hay ý muốn chống cự lại sự xâm lược của TC, thậm chí còn tiếp tay với TC qua vai trò của Thái thú biết nói tiếng Việt!

Trở về quá khứ, kể từ ngày 5/6/2011, tuổi trẻ miền Nam, từ Biên Hòa, Bình Dương, Đồng Nai, Bà Rịa, Xuân Lộc, Tân An… đổ về Sài Gòn với khí thế Trần Quốc Toản. Sau 11 lần biểu tình sau đó, một ngày trước cuộc biểu tình lần thứ 12, Thứ trưởng Quốc phòng CS Nguyễn Chí Vịnh qua Tàu, quỳ tâu với Phó Tổng tham mưu chệt Mã Hiếu Thiên, quả quyết cam kết: "Các cuộc "tụ tập đông người" từ nay xin dứt tuyệt".

Và sau đó tất cả trôi vào tĩnh lặng với sự đàn áp tập lực của cường quyền!

Và sự thể trôi vào thinh lặng!

Vậy, người con Việt có thể làm gì và PHẢI làm gì?

Đứng trước tình thế này thì người dân, để có thể chống ngoại xâm, phải giải quyết kẻ bán nước trước. Mà kẻ bán nước là ai? Chính là CSVN.

Hiện nay có một phương cách hữu hiệu cho người dân Việt Nam dùng để bảo vệ tổ quốc và chống lại kẻ bán nước và TC xâm lược là biểu tình:

Điều kiện cần và đủ chuẩn bị tinh thần cho biểu tình

1. Điều đầu tiên cần phải xác quyết là không nên tin vào khả năng hay ý chí của nhà cầm quyền CSVN trong việc bảo vệ tổ quốc. Các lãnh đạo ĐCSVN ngày nay đã bị TC mua chuộc và là tay sai đắc lực cho TC để thôn tính Việt Nam. Đó là lý do tại sao họ chẳng hề dám chống trả bất kỳ hành động lấn chiếm, xâm lược Việt Nam nào của TC. Vì thế không nên tin vào lập luận ‘hãy để nhà nước lo’ của nhà cầm quyền CSVN. Người dân phải nắm lấy quyền được bảo vệ tổ quốc qua hình thức biểu tình phản đối sự xâm lăng Việt Nam của TC.

2. Vạch mặt những kẻ bán nước. Kẻ bán nước đầy dẫy trong hệ thống cai trị của ĐCSVN cần phải bị vạch mặt để mọi người biết mà loại trừ.

Trước hết cần phải định nghĩa kẻ bán nước là ai?

- Họ là những người bênh vực cho TC bằng cách bắt bớ những người biểu tình chống TC.

- Họ là những người quỵ lụy xin làm “láng giềng tốt” với TC với 16 “chữ vàng” và 4 “tốt”.

- Họ là những con sâu tham nhũng đục khoét tài sản quốc gia…

Khi vài tên bị vạch mặt, những kẻ bán nước khác sẽ lo sợ mà không dám đàn áp người dân một cách công khai nữa và dần dần cả hệ thống đàn áp sẽ mất uy lực. Cho họ biết, ngày tàn của những kẻ bán nước đã tới trong một tương lai rất gần.

3. Tự tin vào khả năng và sức mạnh toàn dân. Mọi người dân nên mạnh dạn đứng lên bảo vệ tổ quốc bằng sức lực của riêng mình, cho dù công an hay quân đội CSVN có bảo vệ tổ quốc hay không. Nên chứng tỏ với nhà ĐCSVN rằng, “Chúng tôi sẽ tự bảo vệ tổ quốc mà không cần các ông!”.

Chính quyền nào cũng phải dựa vào dân để mà sống. Dân chính là bầu sữa cung cấp mọi phương tiện cho một chính quyền hoạt động. Một chính quyền được trao phó cho nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc mà không làm thì người dân có thể chấm dứt sự yểm trợ; bằng các biện pháp không tuân phục như không đóng thuế, không dùng các dịch vụ của chính quyền như nhà băng, siêu thị… không tham gia các tổ chức dân sự do chính quyền lập nên, không tiếp xúc với mọi viên chức chính quyền… Khi người dân bất hợp tác thì rạn nứt sẽ xảy ra trong nội bộ nhà cầm quyền và từ đó sẽ làm suy yếu hệ thống cũng như cơ chế chuyên chính vô sản của CS.

4. Biểu tình để giữ nước. Biểu tình là khí cụ duy nhất hiện nay để người dân Việt Nam nói lên cho TC và thế giới biết Việt Nam sẽ chống lại tới cùng trước bước chân xâm lược của phương Bắc. Sức mạnh của một quốc gia không hẳn tùy thuộc vào kho vũ khí mà vào ý chí của dân tộc.

Nếu các cuộc biểu tình chống TC xảy ra khắp nơi trên toàn quốc thì ĐCSVN tay sai TC sẽ sụp đổ. Điều này sẽ làm TC phải chùn chân vì họ không còn tay sai bảo vệ kiều dân và tiền bạc đầu tư ở Việt Nam. Họ có thể đem tàu chiến chiếm biển đảo của Việt Nam nhưng sự thiệt hại kinh tế cho họ cũng không nhỏ, và sự hiện diện của thế giới tự do hiện có mặt ở Biển Đông chắc không để yên cho TC tự tung tự tác.

5. Biểu tình chống xâm lược để vạch mặt quá khứ làm tay sai cho TC của đảng CSVN. Ngày nay TC đã lộ nguyên hình muốn nuốt trọn Việt Nam và đồng thời chôn vùi đảng CSVN đàn em.

CSVN không còn có thể ôm khư khư chủ nghĩa Mao hay Đặng làm bùa hộ mạng nữa vì kết cuộc chúng chỉ là chủ nghĩa bá quyền nước lớn. Khi các cuộc biểu tình càng tiếp tục kéo dài, tuy chỉ trong giới hạn nhỏ nhưng với phương tiện truyền thông đại chúng, thì bộ mặt tay sai của ĐCSVN sẽ càng phô bày ra. Và cũng chính bộ mặt tay sai của CSVN càng làm cho TC có thế để mạnh miệng lộng ngôn tuyên bố rằng:

“Biển Đông thuộc chủ quyền truyền thống lâu đời của Trung Quốc, không thể chối cãi”.

“Trung Quốc quyết bảo vệ chủ quyền Biển Đông bằng mọi giá”.

“Việc Trung Quốc tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa đặt trực thuộc tỉnh Hải Nam (TQ) là chuyện đương nhiên vì Biển Đông thuộc chủ quyền của Trung Quốc từ thời cổ đại”.

“Việc Trung Quốc bồi đắp các bãi đá thành đảo nhân tạo và quân sự hóa vùng lãnh hải Biển Đông cũng là chuyện bình thường, vì Biển Đông thuộc chủ quyền của Trung Quốc và được Quốc tế công nhận”.

“Mọi sự kiện Trung Quốc thực hiện tại Biển Đông đều phù hợp luật pháp quốc tế”.

Thực ra, ĐCSVN đang ở trong ngõ kẹt không lối thoát khi phải đối đầu với các cuộc biểu tình chống TC. Nếu cấm đoán biểu tình thì hóa ra nhà cầm quyền CSVN bênh chữa cho những hành động xâm lược biển đảo Việt Nam của TC. Nếu không cấm thì lại sợ dân chúng sẽ nhân cơ hội tạo ra “cách mạng hoa lài”. Điều sau này trước sau gì cũng sẽ phải xảy ra mà thôi.

6. Biểu tình chống ngoại xâm để xây dựng tình đoàn kết dân tộc. Trong lịch sử, dân Việt có một điểm hội tụ to lớn. Đó là tinh thần chống ngoại xâm. Vì vậy, việc kêu gọi, phổ biến biểu tình sẽ là chất keo tạo nên tình thần Diên Hồng đoàn kết chống ngoại xâm.

Khi sự đoàn kết được tạo dựng thì cũng sẽ cuốn trôi chế độ độc đảng tham nhũng của đảng CSVN. Chính vì lý do này mà CSVN phải ngăn cản bất cứ cuộc biểu tình nào. Họ muốn người dân nghi kỵ lẫn nhau, vô cảm với chuyện đất nước, sống cuộc sống theo đuổi vật chất mà quên đi chuyện đất nước. Họ sợ người dân đoàn kết, để rồi sau đó thách thức vai trò độc tôn của ĐCS.

7. Biểu tình chống ngoại xâm sẽ tạo chia rẽ bên trong nội bộ ĐCSVN. Đảng đang được điều hành theo kiểu hệ thống xã hội đen mafia, nghĩa là một khi đã vào thì phải tuân phục tuyệt đối và kết quả cho kẻ ly khai hay bỏ đảng sẽ là thân bại danh liệt hay cái chết. Đó là lý do mà thường chỉ thấy đảng viên về hưu mới dám lên tiếng phê phán đảng.

Tuy nhiên điểm yếu của ĐCSVN là mọi người vào đảng chỉ vì quyền lợi. Một khi quyền lợi không được bảo đảm thì sức bền chặc của kỷ luật đảng sẽ bị soi mòn. Biểu tinh chống ngoại xâm là chỉ thẳng vào mặt các đảng viên CS rằng chính họ là những kẻ bán nước đồng thời kêu gọi mọi người tránh xa họ, tạo nên cảm giác bị khinh bỉ cho họ. Điều này sẽ làm họ khó chịu và vai trò đảng viên trở thành một thứ phiền toái.

8. Biểu tình chống TC là thực tập sinh hoạt dân chủ. Một quốc gia không thể có dân chủ khi người dân chưa hiểu mình có quyền gì. Biểu tình là thể hiện và đòi hỏi quyền được lên tiếng của người dân. Khi người dân ý thức được các thứ nhân quyền của minh thì mới can đảm đứng lên bảo vệ nó trước sự chà đạp của bất cứ kẻ độc tài nào. Với khả năng này, khi nền dân chủ được tái lập thì người dân mới có thể canh giữ nền dân chủ không bị rơi trở lại độc tài và thực sự nắm quyền làm chủ đất nước của mình.

9. Biểu tình chống Tàu cộng là tạo vết nứt trong mối quan hệ thắm thiết giữa ĐCSTC và ĐCSVN. Ngày nay, trong hoàn cảnh thế giới CS ngày càng thu nhỏ, đảng CSVN bắt buộc phải nắm lấy đảng CSTC để sống còn. Nếu không có ĐCSTC hỗ trợ và chống lưng thì ĐCSVN không thể tồn tại được.

Đó là lý do mà CSVN ra vẻ như ở thế đu dây giữa Mỹ và TC. Theo TC thì giữ được đảng nhưng sẽ bị mang tiếng bán nước và sẽ bị dân chúng lôi cổ xuống. Nếu ngả theo Mỹ thì bảo vệ được đất nước nhưng bắt buộc phải cải tổ chính trị và chấm dứt chế độ độc đảng. Nhưng ĐCSVN đều không muốn ngả hẳn về phía nào mà muốn trọn vẹn hai bề là giữ đảng và đồng thời tranh né bị vạch trần vai trò bán nước. Biểu tình chính là ép buộc ĐCSVN phải thể hiện rõ ý chí chống TC xâm lược. Nếu ĐCSVN tiếp tục đàn áp các cuộc biểu tình thì họ tự tố cáo chính mình là tập đoàn bán nước. Nhưng nếu họ không đàn áp biểu tình thì sẽ làm mất lòng quan thầy Bắc Kinh và sẽ mất mọi hậu thuẫn để duy trì quyền lực.

Biểu tình là vũ khí đấu tranh chống cả TC xâm lược lẫn CSVN. Cách mạng hoa lài là loại cách mạng không có công thức và không cái nào xảy ra giống cái nào. Mỗi cuộc cách mạng đều mang hình thái riêng biệt tùy hoàn cảnh và đặc điểm của mỗi dân tộc, mỗi quốc gia. Hoa lài đã tới nhiều nơi, nhất là đã xảy ra với nước láng giềng Miến Điện cách đây gần 5 năm, nhưng vẫn chưa thấy “hoa lài” tới Việt Nam.

Sự mong mỏi và trông chờ trong thời gian dài làm chúng ta lo âu và đôi lúc nghi ngờ khả năng tự cường của dân tộc Việt Nam, đã không ít tiếng than rằng ‘sao dân ta hèn thế!’. Lịch sử đã chứng minh dân tộc Việt luôn bất khuất trước ngoại xâm. Chỉ vì thời cơ chưa đến!

Ngày nay chúng ta có một thứ vũ khí vô cùng lợi hại xuất hiện là biểu tình.

Hãy dùng nó với tinh thần sáng tạo!

Hãy dùng nó liên tục!

Hãy dùng nó để xây dựng tình đoàn kết!

Hãy dùng nó để lôi cổ ĐCSVN xuống!

Hãy dùng nó để bảo vệ tổ quốc!

Biểu tình! Biểu tình! Biểu tình!

Ngọn lửa cách mạng Hoa Lài của Mohamed Bouazizi đã giựt sập một chế độ độc tài Tunisia. Tuổi trẻ Việt Nam phải và chắc chắn sẽ là ngọn lửa Hoa Sen của Việt Nam Tương Lai.

Dân chúng Tunisia đã đứng dậy, bây giờ đã tới phiên tuổi trẻ Việt Nam!!!

31.03.2017

Nguyễn Thị Bích Ngà - Nó lên tiếng chống lại bất công xã hội từ khi tôi chỉ dám đọc, chưa dám viết, thỉnh thoảng comment blog này blog kia mà còn rụt rè, sợ sợ. Sau tôi và nó kết bạn trên Facebook mà chẳng bao giờ nói chuyện.

Rồi tình cờ gặp nhau ngoài đời, nó say xe nằm vật, tôi trổ chút tài lẻ bấm huyệt cho nó hết buồn nôn và đau đầu. Nó khỏe lại, ngồi dậy nói luyên thuyên đủ chuyện. Thân luôn. Rất đơn giản, như con người nó vậy.

Nó thường bảo tôi, "Chị và em có nhiều cái giống nhau nhưng chị nhẹ nhàng hơn em. Em bốp chát thẳng và liền nên dễ gây hiểu lầm cũng như gây mích lòng nhiều người" rồi nó nhoẻn miệng cười, hồn nhiên như đứa trẻ. Nhìn nụ cười của nó, ngó lại những thị phi, tôi thấy nhẹ bẫng.

Chẳng mấy khi tôi và nó chat để nói chuyện tâm tình, tâm sự. Nhưng khi có việc xã hội thì chỉ cần trao đổi qua là đã hiểu nhau và việc cần làm, cứ thế là rụp rụp bắt tay vào tiến hành thôi, không cần nói nhiều.

Hồi anh HT còn sống, nó hay nhờ anh dịch văn bản. Anh HT lại đưa cho tôi. Anh hay cằn nhằn, "Văn bản thuộc thể loại thông cáo, báo cáo thì nó phải ra thông cáo, báo cáo, nó hay nhầm lẫn giữa báo cáo và tâm tình. Anh khó dịch. Thấy hơi rườm rà." Tôi cười, "Để đó em biên tập lại cho rồi anh dịch cho gọn giúp nó. Anh dân làm báo chuyên nghiệp nên khó tính như ma!" Tôi âm thầm làm việc đó nhiều lần. Nó chẳng biết.

Tôi đi nhiều và viết cũng nhiều nhưng so với nó thì tôi chỉ là con muỗi. Nhưng nó không vì tham gia tranh đấu trước tôi, làm nhiều việc gấp bộn lần tôi mà nó không tôn trọng tôi mỗi khi chị em trao đổi.

Những đau đớn thể xác mà nó chịu đựng được nó biến thành cái gì đó nhẹ tênh, nó chấp nhận cái giá phải chịu để được lên tiếng, được làm người. Nhưng nhìn mắt nó khi nó nói về con, về nỗi nhớ của con nó khi nó vắng nhà thì tôi hiểu nỗi đau cào ruột nó như thế nào.

Ngày nó bị bắt và những ngày sau đó, tôi nhìn lại phong trào, nhìn lại con đường mình và anh chị em đang đi, biết là phải chấp nhận cái giá tù đày nhưng tôi vẫn không cam lòng vì tôi biết tôi và anh chị em có thể làm được nhiều việc tốt hơn là chỉ có thể chấp nhận.

Giờ, một nước khác vinh danh nó vì những đóng góp của nó cho xã hội, tôi vui thì ít mà buồn thì nhiều. Vui vì đó là sự công nhận của quốc tế đối với những việc nó đã làm, nó xứng đáng. Buồn vì VN vẫn còn nhiều người chưa dám lên tiếng bênh vực công lý và công chính. Con đường tìm kiếm dân chủ cho VN còn xa, và tôi chắc một điều là sẽ lại có những người phụ nữ Việt được vinh danh. Hay thì có hay đó nhưng mà cũng đau quá đỗi. Chừng nào những người phụ nữ Việt mới được làm những người phụ nữ bình thường với hạnh phúc đơn sơ mà mình khao khát?