CM/8 và 2/9 “không giống ai”?

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Sở dĩ nói “không giống ai” là vì, trên thế giới này gần như chắc chắn là rất hiếm có quốc gia nào mà ngày “Quốc Khánh” lại bị không ít người dân của chính quốc gia đó (trong nước và hải ngoại) xem thường, dè bỉu thậm chí cả mạ lỵ, sỉ nhục như tại Việt Nam hiện nay. Thử lướt qua không gian mạng, trừ số ít các trang Web, Blog thuộc hệ thống tuyên truyền hoặc nằm trong qũy đạo quản lý kiểm soát của nhà nước độc tài toàn trị đảng CSVN thì đa số phần còn lại trong và ngoài nước các trang Web, Blog tự do của người Việt Nam đều có khuynh hướng không mấy thiện cảm, không đoái hoài gì đến ngày này lại còn chuyển tải rất nhiều bài viết đả kích, lột trần truồng bản chất xấu xa lừa bịp của ngày “CM/8 và quốc khánh 2/9” (Có thể vào địa chỉ này xác minh Sài Gòn Báo) - Tại sao lại có chuyện ngược đời lạ lùng như vậy?.

Trả lời cho câu hỏi ấy thì cần thiết phải mổ xẻ rộng và sâu trên nhiều mặt cắt khác nhau của vấn đề, tuy nhiên có thể tóm gọn nguyên nhân chính khiến không ít người dân Việt lạnh lùng qua mặt với ngày “Quốc Khánh” lý do chủ yếu là vì: “chủ nghĩa Cộng sản” – Không phải chủ quan hay thù hằn đố kỵ cực đoan để nói như vậy mà căn cứ vào nhận xét của những yếu nhân quốc tế đầy uy tín từng trên đỉnh cao quyền lực Chủ Nghĩa CS như: 

Russia President Vladimir Putin (Tổng Thống Nga đương nhiệm):  He who believes the communists has no brain. He who follows the communists has no heart. (Ai tin cộng sản, là không có cái đầu. Ai làm theo lời của cộng sản, là không có trái tim.)

Russia President Boris Yeltsin (Cựu Tổng Thống Nga): Communists are incurable, they must be eradicated. (Cộng sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải chúng nó.)

Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev (Tổng Bí Thư CS/Xô Viết): I have devoted half of my life for communism. Today, I am sad to say that The Communist Party only spreads propaganda and deceives... Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.

Chế độ “cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá” cả 3 nguyên thủ 3 thời kỳ khác nhau của cựu quốc gia CS Nga nơi sản sinh ra nó đều có chung cùng một nhận xét chắc nịch với truyền thông, công luận, quốc như thế…

Và vì vậy đối với chế độ CSVN từng một thời là “cật ruột” với đảng CS Nga thì gen di truyền về “dối trá” là điều không thể tránh khỏi và không có gì khó hiểu.

Cho nên ngày Quốc Khánh 2/9 và CM tháng 8 nghiễm nhiên nó củng ẩn chứa rất nhiều nhân tố, yếu tố dối trá, tráo trở bao gồm:

• Tráo trở bản chất thật của sự kiện CM/8 và 2/9.
• Lợi dụng cảm tính và đám đông người Việt Nam chưa am hiểu sự việc.
• Làm lạc hướng vấn đề khi có ai đề cập bản chất thật của sự việc này.
• Qui chụp sai trái các nhân tố chống lại luận điểm CM tháng 8.
• Nhập nhằng lận trắng thay đen bối cảnh diễn tiến việc cướp chính quyền.
• Phi logic, không khớp với lịch sử và bản chất sự việc. 

Ngày nay Internet nối mạng toàn cầu, kho bách khoa tư liệu Google khách quan trung thực “bạch hóa” mọi góc cạnh liên quan CM tháng/8 và 2/9 giúp khá nhiều người dân Việt Nam không còn mơ hồ về sự thật của nó… Ngoại trừ hơn 3 triệu đảng viên CSVN…

Tuy nhiên khối óc của hơn 3 triệu đảng viên CS này không thể không đặt ra một câu hỏi: Khi “Sự Thật chính là chân lý của mọi chân lý” vậy thì CM tháng 8 và 2/9 muốn khẳng định tính chân lý thì cần phải chứng minh công khai đó là “sự thật” mà muốn biết sự thật đó dựa trên cơ sở nào ngoài những tư liệu liên quan thì cần phải có thêm “tranh biện” trước cộng đồng xã hội, nhất là với những nhân tố một thời là người “trong cuộc”.

Tranh biện là một trong những hoạt động lâu đời nhất của nền văn minh. Trong xã hội dân chủ hiện đại, tranh biện có vai trò đặc biệt quan trọng. Nó cho phép bất kỳ công dân nào cũng có thể tranh luận trên các diễn đàn công cộng không thể thiếu được trong các thể chế dân chủ và văn minh. Ở nhiều nước Tây phương, lưu lượng thời gian của những tranh luận cởi mở và nghiêm túc được xem là thước đo dấu hiệu của một xã hội lành mạnh. Đặc biệt là đối với diễn đàn trực tuyến truyền hình có nhiều người chứng kiến, tham gia và thảo luận, trong tranh luận nhiệt tình khi đó những bất đồng khác biệt sẻ được chứng minh bằng sự thật đa chiều và chân lý từ đó sẽ nở hoa, không ai phủ nhận được nữa.

Chế độ CSVN cũng biết rất rỏ hiệu quả mang lại từ các diễn đàn trực tuyến này nên củng tận dụng tổ chức những hình thức na ná như vậy…

Ngày 19-8, TP/Thủ Đô Hà Nội tổ chức chương trình truyền hình: "Gặp mặt các “nhân chứng” lịch sử từng tham gia Cách Mạng tháng 8-1945”

Ngày 28/08/2015 - VOV.VN (Đài Phát thanh Việt Nam) tổ chức cuộc tọa đàm truyền hình trực tuyến: “Cách mạng Tháng Tám và thôi thúc hiện thực hóa khát vọng Độc Lập - Tự do - Hạnh phúc”.

Tuy nhiên như 3 nguyên thủ CS Nga đã nói: "cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá” nên các buổi truyền hình trực tuyến này chỉ là những vở kịch không hơn không kém. Nó là một kịch bản ngớ ngẩn đã được dàn xếp sẵn. Ngớ ngẩn là vì người xuất hiện chẳng nói được gì cho đầy đủ, mà cũng chẳng phân tích một vấn đề gì cho đến nơi đến chốn, họ xuất hiện để được ghi nhận như là những diễn viên bất đắc dĩ với một nhiệm vụ “đánh bóng” cho một món hàng đã cũ kỹ lỗi thời “hết đát”. Nếu nói đó là để khẳng định cho CM/8 và 2/9 là chân lý thì hình thức ấy là ngụy biện, một lỗi lầm cơ bản nhưng nghiêm trọng trong tranh luận để tìm ra chân lý. Nói một cách đơn giản, tuyên truyền ngụy biện là những nhầm lẫn trong lí luận và suy luận chân chính.

Từ website: đảng CSVN 05/02/2015 cho biết: "Hiện nay, chúng ta chưa thống kê được trong 1 năm có tổng số bao nhiêu hội thảo được diễn ra nhưng tin chắc rằng, con số này là rất lớn, nhiều vô số". 

Không xa lắm, người dân còn nhớ, hồi đầu năm: Ngày 25-4-2015, Một cuộc Hội thảo khoa học quốc tế chủ đề: “Việt Nam – 40 năm thống nhất, phát triển và hội nhập (1975 - 2015)” đã khai mạc tại Trường Đại học Thủ Dầu Một (tỉnh Bình Dương). Đây là một trong những hội thảo lớn của nhà nước đảng CSVN trong dịp kỷ niệm 40 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Hội thảo do bốn trường đại học lớn của ba miền Trung Nam Bắc (gồm ĐHKHXH&NV, ĐHQG-HCM; Trường Đại học Thủ Dầu Một – tỉnh Bình Dương; Trường ĐHKHXH&NV, ĐHQG Hà Nội; Trường ĐH Khoa học, ĐH Huế) cùng phối hợp tổ chức.

Khách mời quốc tế Hội Thảo 40 năm thống nhất

Đoàn Chủ tọa điều hành hội thảo “Quốc Tế”: 40 năm thống nhất.

Hội thảo này hội tụ nhiều “khoa bảng” CSVN và hơn 300 học giả, nhà nghiên cứu trong nước và từ nhiều quốc gia: Úc, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Pháp, Malaysia, Trung Quốc,...(Web- Đại học KHXH&NH TP.HCM). 

Vậy thì trước vô số quan điểm trái chiều (từ trong và ngoài nước mà nhà nước đảng CSVN không khó để nhận ra điều này) thì để đoàn kết quốc gia và khẳng định tính chân lý sự thật, nhất là giá trị của ngày CM tháng/8 và quốc khánh 2/9 không thể phủ nhận - Nhà nước và đảng CSVN tại sao không: 

Tổ chức Hội Thảo quốc tế “Mở Rộng” mời tất cả những Việt kiều, học giả trí thức quốc tế, nhất là những người am hiểu có nhiều tài liệu liên quan về CM tháng 8 và 2/9 kể cả những người từng là đảng viên CS liên quan đến bối cảnh ấy như Nhạc Sỉ Tô Hải (ở VN) các Ông Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Trần Đĩnh, Nguyễn Minh Cần v.v… Nói chung nhà nước đảng CSVN sẵn sàng cởi mở tạo môi trường, điều kiện cho bất cứ ai muốn tranh luận và tranh biện về CM tháng 8 và 2/9 với các học giả trong nước với tôn chỉ nghiêm túc, khoa học và trung thực. Hội thảo được trực tuyến truyền hình cho nhân dân cả nước cùng thưởng lãm như là khẳng định duy nhất chân lý sự thật một lần rồi thôi. Mở Hội Thảo mời được khách quốc tế thì với đồng bào Việt Nam cùng chủng tộc thì tại sao không? 

Trên công báo nhà nước đảng CSVN từng khẳng định: "Chính phủ cho rằng cần có phản biện khoa học, tranh luận, thảo luận trung thực khách quan là những cách thức để đi đến chân lý, là cơ sở cho những nhận thức đúng đắn"

Vậy thì để toàn dân trong và ngoài nước có nhận thức đúng đắn về ngày CM tháng 8 và 2/9 thì tại sao không “Phản biện khoa học, tranh luận, thảo luận trung thực khách quan” về ngày này!? 

Một nhà nước của dân do dân và vì dân thì sao lại sợ người dân phản biện tranh luận trong ôn hòa công khai và lịch sự? - 3 triệu đảng viên CSVN không dám tranh biện với vài chục đồng bào? Phải chăng nhà nước đảng CSVN đang sợ một sự thật trong CM tháng 8? Người dân thì cho rằng một sự thật xấu xí vẫn còn hơn một điều dối trá khoát áo tốt đẹp.

31/8/2015




"Con xin hứa thứ hai sẽ nộp tiền ủng hộ"!

Bạch Cúc - Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao khi vừa xem được tấm hình này, Bộ giáo dục, nhà trường và nhất là người Giáo viên này nghĩ sao khi bắt học sinh phải chép phạt "CON XIN HỨA THỨ 2 SẼ NỘP TIỀN ỦNG HỘ". Tôi thật không thể hiểu sao họ có thể làm được điều này và tôi tự hỏi liệu họ thật sự có tư cách của một nhà giáo hay đạo đức của một nhà Sư phạm không?

Tôi nhớ mãi những ngày tháng tuổi thơ ấu, khi tôi học cấp 1 và cấp 2, nhà trường và cô giáo bắt tôi phải nộp đủ thứ linh tinh từ giấy báo, tập cũ, vỏ lon bia, nước ngọt... gọi chung là "Kế hoạch nhỏ". Lúc ấy, tôi sợ giáo viên lắm, cô nói nộp ngày nào là phải nộp ngay, không dám chậm trễ vì RẤT SỢ. Rồi tôi về nhà nằn nì mẹ, bắt mẹ phải cho tôi giấy vụn, những xấp báo cũ, vỏ lon bia mà mẹ đi mua ve chai có được. Nhiều khi không đủ số lượng tôi bắt mẹ phải đi mua thêm cho đủ. Tôi còn nhỏ quá, tôi nào thấy mắt mẹ ngân ngấn nước, tôi chỉ còn nhớ tiếng thở dài của mẹ và dĩ nhiên mẹ không bao giờ dám từ chối tôi, bởi mẹ là một người mẹ, mẹ thương con và cũng sợ con bị giáo viên phạt...

Tới lượt con tôi, hôm nào bé về và nói Mẹ ơi cô bảo nộp này nộp kia là bé bắt tôi phải làm ngay lập tức, nếu chậm trễ bé sẽ nằn nì và có cả khóc lóc, nỉ non hờn giận, tôi thật sự thấy bé hoảng hốt và lo sợ, bé không hề có chút nào mừng vui với tinh thần tự nguyện vì được đóng góp...



Tôi không hiểu môi trường giáo dục ở xã hội này đã dạy trẻ thơ những gì? Có không lòng can đảm hay ý thức tự nguyện, chủ động...mà thật sự tôi chỉ thấy đời mình, đời con mình và thực tế đã chứng minh, hầu như tất cả trẻ thơ đều rất sợ hãi và luôn răm rắp tuân lời mọi thứ giáo viên đề nghị. Kể cả cha mẹ của trẻ, ai cũng thế, chẳng ai dám phản đối, chẳng ai dám lên tiếng nói không và nói thẳng bởi tâm lý người làm cha làm mẹ không bao giờ muốn nhìn thấy thảm cảnh con mình bị "hắt hủi" hay bị "chèn ép"...

Nhà trường đưa ra những khẩu hiệu "kêu gọi đóng góp" nhưng thực chất là gì? Có không sự tự nguyện hay 100% là sự ép buộc? Ai có thể kiểm soát được mục đích của sự đóng góp? Việc đóng góp dùng vào mục đích thiện nguyện hay chỉ nhân danh thiện nguyện để trục lợi?

Đã từ rất lâu ai cũng mặc nhiên thừa nhận sự đóng góp giống như là một loại phí giáo dục. Nó không còn là sự tự nguyện và người ta có thể có quyền từ chối vì không đủ khả năng. Hệ thống giáo dục này đã để lại một hậu quả vô cùng tệ hại cho từng lớp, từng lớp thế hệ và tôi thật sự đau lòng khi thấy họ không có ý định dừng lại. Họ chưa từng dạy trẻ biết nói "NO" với điều trẻ không muốn và đến ngay tôi bây giờ, đôi khi tôi còn không dám nói "NO", từ chối khi tôi không thích. Cũng chỉ bởi vì 12 năm ngồi trên ghế nhà trường, họ đã đào tạo tôi và hàng ngàn lớp trẻ ý thức tuân phục, tuân lệnh theo kiểu nô lệ và tìm cách triệt tiêu mọi ý thức phản kháng. Điều gì, lý do gì đã khiến họ sợ ý thức phản kháng, sợ sự sáng tạo và chủ động trong tư duy của các thế hệ trẻ như vậy, bạn biết không?


Nếu phải nói một cách hơi nặng lời, tôi cho rằng một trong những khiếm khuyết tệ hại nhất của hệ thống giáo dục từ sau 1975 tới nay là "cưỡng bức ý thức hệ" có mục đích chính trị với tât cả các thế hệ học sinh. Người ta đã cố tình tạo ra và duy trì một guồng máy giáo dục với mục tiêu là sản xuất ra những bầy cừu, những con cừu luôn biết vâng lời, ngây ngô thỏa mãn với sự ban phát thức ăn và không hề biết đến ngày mình bị cạo lông và bị đưa lên bàn mổ...

Ông bộ trưởng, ông sẽ trả lời sao với cha mẹ của đứa trẻ này? Ông sẽ trả lời với dân ra sao về sự yếu kém của hệ thông giáo dục hiện tại và sự phi đạo đức của những người đang giữ sứ mệnh giảng dạy như người giáo viên này? Đến bao giờ ông mới chịu từ chức?

Tôi là một người mẹ, tôi buộc phải quan tâm đến hệ thống giáo dục, tôi không thể để cho đời con tôi chịu sự giáo dục nô lệ giống như đời tôi!

Bạn cũng là cha là mẹ, bạn có quyền lên tiêng để bảo vệ con bạn và đóng góp tiếng nói cải tạo hệ thống giáo dục. Bạn đừng ngại và đừng sợ, nếu bạn không thực hiện trách nhiệm này thì ai sẽ thực hiện? Và ai sẽ ngăn ngừa hậu quả cho các thế hệ tương lai?

Bạch Cúc



Nguyễn Ngọc Già ơi! Tôi biết anh đứt từng khúc ruột

Lê Hải Lăng (Danlambao) - Anh đã xả thân tranh đấu bằng lương tri và ngòi bút. Tôi biết anh dấn thân cho đại cuộc là chấp nhận mọi thử thách đắng cay đày đọa, bởi vì anh muốn thế hệ con cháu được thở sinh khí của tự do, được bay nhảy dưới bầu trời toàn vẹn chủ quyền độc lập. Anh đã ngậm ngùi khóc thương ngư dân không có nơi đánh cá vì đảng khoanh tay nhìn giặc Trung Cộng vừa cướp đảo cướp của cả giết người. Anh đã bênh vực cho những người bị tù vì khác chính kiến quan điểm với ĐCSVN. Anh dám ngẩng mặt lên trời chê trách một ông trưởng đảng bất nhân... Anh gọi đích danh là tên phản bội.

Trong cái thể chế độc tài đảng trị có cái Điều 4 Hiến pháp ngồi xổm trên đầu cái nhà nước CHXHCNVN. Thế cho nên cả một rừng chó săn công an làm sao mà anh tự tin đến độ “Làm sao để không bị bắt?”. Khi tập đoàn thú dữ rình mồi chờ anh sơ hở xuất hiện, rồi anh bị dính chấu. Bắt được anh là chúng muốn phanh thây xẻ xác. Nhưng thời đại @ (a còng) HCM không còn rực rỡ như ông Trọng phát ngôn bừa bãi mà nó là thời đại u tối trong lịch sử nhân loại. Vì vậy chúng còn sợ dư luận nên hành hạ trong bóng tối mà không cho một tin tức gì lộ ra ngoài về tình trạng của anh.

Anh Nguyễn Ngọc Già ơi! Tôi biết anh đứt từng khúc ruột khi nghe tin động trời về đứa con trai của anh vĩnh viễn ra đi mà cha con máu mủ tình thâm không được nhìn mặt nhau lần cuối. Tôi đã có dịp đọc được một số bài viết của anh. Có khi anh mượn máu dân lành chết trong tay bạo lực cường quyền đưa vào đầu cây bút để viết. Văn tức là người. Tôi chắc chắn anh là người can đảm. Tôi đoán là anh đã từng cắn răng nhận những trận đòn tra khảo chảy máu trầy da mà không bật khóc. Tôi biết anh coi nhẹ như lông tơ khi ăn chén cơm không đủ cầm hơi, không giận hờn chí rận trên đầu, ghẻ lở dưới chân. Nhưng bây giờ trong đêm tối ngục tù anh nằm một mình co ro làm sao khỏi khóc thương nhớ con khi đau cái đau gia đình bị đọa đày, xã hội đạo đức lún tận cùng bùn đen, tai ương do đảng gây ra. Mấy hôm nay trời mưa đường Sài Gòn, Biên Hòa, Hà Nội ngập lụt như vỡ đê sông Hồng, không phải tại trời mà tại đảng lo xây tượng.

Anh Già ơi! Anh ở trong nhà tù nhỏ. Tôi ở trong cái nhà tù lớn mà quan nhà nước có lần trơ trẽn nói: “nước ta dân chủ gấp vạn lần tư bản”. Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời để nghe những con chó hoang làm tay sai phương Bắc sủa gâu gâu.

Anh Già ơi! Anh chảy những giọt nước mắt cho con anh. Anh thương hoàn cảnh gia đình anh mất mát. Nhưng trong tận cùng đau khổ. Anh đã một lần cho trái tim của anh mang đầy bầu nhiệt huyết cho quê hương, dân tộc.

Anh khóc cho con. Khóc cho đồng bào khốn khổ điêu linh. Nhưng mà anh ơi! Anh cũng như tôi đã thấy.

ĐCSVN làm sao chảy nước mắt khi 172000 người chết trong vụ CCRĐ. Làm sao khóc khi 6 ngàn người bị tàn sát trong những ngày Tết Mậu Thân, Huế. Sau 70 năm trị vì ĐCSVN vẫn chứng nào tật nấy dùng thủ đoạn tinh vi cộng với quân đội công an súng đạn trong tay trấn lột cướp đất nhân dân. Hơn ai hết họ giết dần người nông dân bằng bạo lực thì làm sao chảy nước mắt khi hùng dũng hiên ngang xây dựng lâu đài, tượng đài hoành tráng trên nỗi thống khổ nhân dân thiếu nhà, thiếu trường học, thiếu nhà thương.

ĐCSVN không biết khóc bởi vì ĐCS là mầm mống hủy diệt dân sinh dân trí dân tộc. ĐCSVN cổ xúy người gây tội ác bằng các bài báo vinh danh công lao kẻ đi ám sát thủ tiêu đối tượng, dạy cách giết đám đông bằng cách làm chất nổ để trong bánh. Trường học là nơi đào tạo tuổi trẻ với lễ nghĩa trí tín đi trước nhưng lại là nơi dạy về địch, ta súng đạn và căm thù. Trong một xóm, một phường, một tổ đặt ra các khâu dòm ngó báo cáo và tố giác hành động và lời nói của nhau. Đi ra chỗ công quyền, bệnh viện… phong bì đi trước lội nước vào ngay. Dân đói thì quan bảo đi xem bắn pháo bông để quên nghèo. Bà mẹ anh hùng nằm cheo veo giữ miếng đất khỏi tay bọn cướp nhí tha hồ tưởng tượng bọn cướp lớn xây tượng 400 tỉ kiếm ăn.

ĐCSVN làm sao khóc mất nước khi bắt dân ngồi yên “để đảng lo” cho giặc chiếm rừng chiếm đảo. Người dân đi biểu tình chống bọn Bắc Kinh bị đảng hốt vào nhà đá. Lý do đơn giản: Để đảng lo tiêu hủy giấy bán đoạn mãi. Chiếc cầu mới khánh thành không bao lâu bị sập: Để đảng lo ngửa tay ăn mày viện trợ tiếp. ĐCSVN làm sao khóc lóc xót thương khi trong một năm hàng ngàn đàn bà con gái vào nước người ta bị nghi làm nghề bán vốn trời cho bị mời về không cho nhập cảnh. Đáng làm sao khóc thương cho số phận bán hoa, siêu mẫu, hoa khôi hoa hậu bán cho đại gia khi bị phanh phui thì hàng lớp tờ báo đăng hình bôi mặt đặt tên. Họ bán cái của riêng thì bị lũ báo chí bồi bút câu khách làm ầm ĩ lên. Trong lúc quan tham nhũng của công từng tốp từng đoàn ăn tới tận cùng xương tủy của nhân dân, báo giới miệng câm như cái cồn hến. Chùa chiền, nhà thờ bị đảng cài côn an vào phá đạo lý, đánh sập đức tin. Dân oan có kẻ cởi truồng có người tự thiêu phản đối mất đất mất nhà báo chí nhà nước lo gởi phóng viên đi săn tin án mạng giết người. Mà giết nhau là cái nghề đảng dạy kia mà: Giết nữa đi bàn tay không kịp nghỉ...

Anh Nguyễn Ngọc Già ơi! Tôi biết anh đứt từng khúc ruột một phần cho con, một phần cho nhà, một phần cho nước.

Mong bầy 'kền kền' không tán tận lương tâm đến độ ngậm vòi hút máu anh và gia đình trong cơn hoạn nạn mà sớm trả anh về với nhân dân.

31/8/2015




Tình Cô Giang

Nguyễn Trọng Dân (Danlambao) - Cô Giang tuẫn tiết, tấm chân tình oanh liệt đã có nhiều nhân sĩ, sử gia ngợi ca hết lời mà sao tấm lòng, dạ can trường của bao phụ nữ miền Nam là vợ lính Việt Nam Cộng Hòa, ráng nhọc nhằn sống nhục nuôi con, thăm tù chồng, thậm chí, có khi các Bà lặn lội khắp các trại tù tập trung của Cộng Sản để tìm xác chồng, sao không thấy sử gia nào, nhân sĩ nào ca ngợi hết vậy? Mùa Vu Lan đến, kính xin ơn trên tặng cho những người vợ lính Việt Nam Cộng Hòa một bông hồng nhơn đức biết ơn từ dân tộc này.

*

Trong khi sử cổ Lạc Hồng nổi lên mối tình thiên cổ ngàn năm của Trưng Trắc, thù hận chồng bị quan triều Hán giết oan, giấy binh rửa hận (vào khoảng năm 39-40) mà lừng lẫy tạo non sông, rồi sau tự sát ở sông Hát thì sử Việt cận đại lại nổi lên một mối tình bi hùng có một không hai của cô Giang (tức Nguyễn Thị Giang,) con gái của một gia đình bán lụa dệt tơ ở Bắc Giang, tự sát theo chồng gần làng Thổ Tang phủ Vĩnh Tường cho vẹn nghĩa tào khang, tròn câu nghĩa khí khiến nhân sĩ đương thời ngẩn ngơ sót xa, bao kẻ quốc quốc gia gia phải đau lòng sốn dạ.

Tương truyền khi Cô Giang tự sát (18-6-1930), bà chỉ mới có 24 tuổi và để lại hai bức tâm thơ, trong đó, có một bức tâm thơ có bài thơ "Tuyệt Mệnh" như sau:

"Hận không giúp ích cho đời!
Thù không trả được cho người tình chung!

Dẫu rằng đương độ trẻ trung,
Quyết vì dân chúng thề lòng hy sinh.
Con đường tiến bộ mông mênh,
Éo le hoàn cảnh buộc mình biết sao!

Bây giờ hết kiếp thơ đào,
Gian nan bỏ mặc đồng bào từ đây!

Dẫu rằng chút phận thơ ngây,
Sổ đồng chí đã có ngày ghi tên;
Chết đi dạ những buồn phiền,
Nhưng mà hoàn cảnh truân chuyên buộc mình!

Đảng kỳ phất phới trên thành,
Tủi thân không được chết vinh dưới cờ.

Cực lòng nhỡ bước sa cơ,
Chết sầu chết thảm có thừa sót xa!
Thế ru! Đời thế ru mà?
Đời mà ai biết? Người mà ai hay?"

Chồng của Bà là lãnh tụ Nguyễn Thái Học bị Pháp xử chém vào ngày 17 tháng 6 năm 1930 sau khi khởi nghĩa kháng Pháp thật bại. Bà dấu súng lục vào trong người, đến tận pháp trường xem tận mắt chồng mình cùng các chiến hữu bị chém rồi trở về phòng trọ, lặng lẽ viết hai bức thư tuyệt mệnh gởi người thân rồi về phủ Vĩnh Tường ngay ngày hôm đó để ngày sau thì tự sát.

Không thấy có những dấu hiệu truy sát gắt gao từ chính quyền Thuộc Địa đối với Bà cho nên việc Bà tự sát để tỏ khí tiết của mình trước anh linh sĩ tử, trước mối tình chồng vợ hoàn toàn là tự nguyện từ cõi tâm lòng mình mà ra. Bà chết đi khiến sử Việt ta bỗng nhiên hóa lung linh tỏa sáng chân tình oanh liệt.

Sau 30 tháng Tư năm 1975, đời sống của người dân miền Nam bị Cộng Sản hành hạ khổ đói tệ hơn cả thời Thực Dân, những người phụ nữ miền Nam ráng sống chịu đựng hết nhục nhã bởi nước nhà nay còn aI, đàn ông thì bị vào tù hết, nhà cửa thì bị cướp, nếu không ráng bươn chải nhọc nhằn kiếm sống nuôi con, nuôi mẹ và ráng cứu tế chồng mà lại đi tuẫn tiết như Cô Giang thì gia đình chồng con mẹ già để lại cho ai chống đỡ!

Nghĩ đến chân tình hào kiệt của Cô Giang, có mấy ai chịu nghĩ đến chân tình, máu và nước mắt của hàng trăm ngàn phụ nữ miền Nam phải chịu cảnh đói khổ đói rách bôn ba cố tìm ra nơi chồng của mình bị giam giữ ở ngoài Bắc để mà còn thăm nuôi cứu tế. Các trại tù tập trung của Cộng Sản ở ngoài Bắc gập ghềnh hẻo lánh, đó là chưa kể người dân ngoài Bắc đối xử khinh rẻ, căm hận vì bị mù quáng tuyên truyền cho là bọn đàn bà miền Nam đi thăm nuôi chồng là "vợ quân Mỹ -Ngụy tư cách đĩ điếm nhục nhã!", hỏi đường cũng không giúp, phải đi thăm nuôi ké chung với những người dân gốc miền Bắc di cư vào Nam cho đỡ sợ.

Nước mắt xót xa chịu hận tủi khinh khi, chịu đói chịu nghèo xách giỏ thăm nuôi ra tận tới ngoài Bắc sương gió, có lẽ có người phụ nữ miền Nam thăm chồng nào đó đi ngang qua mộ Cô Giang, biết chuyện nên tức cảnh có làm bài thơ sau mà bản thân người viết đã cất công tìm tác giả bấy lâu nhưng vẫn tìm không ra:

Cô Giang tuẫn tiết cũng vì chồng
Tôi đây phải sống ráng nuôi chồng
Việt Cộng bạo tàn gây khổ đói
Chồng tôi lính chiến chịu tù gông
Con thơ bụng đói ngồi nhớ tía*
Mẹ già bệnh yếu mãi chờ trông
Ky kóp từng đồng cơm chan lệ
Đâu sướng như Cô, chết vẹn lòng!
(Vô Danh )

Bởi thế cho nên, chết vinh như Cô Giang đã khó, ráng chịu đựng sống nhục để cứu người, chống đỡ gian nan cho cửa nhà thì lại càng khó hơn là chết vinh vậy! Hồn của Cô Giang oanh liệt bao nhiêu thì tấm chân tình của người vợ lính Việt Nam Cộng Hòa trong cảnh nước mất nhà tan lại can trường bao la bấy nhiêu! 

Cô Giang tuẫn tiết, tấm chân tình oanh liệt đã có nhiều nhân sĩ, sử gia ngợi ca hết lời mà sao tấm lòng, dạ can trường của bao phụ nữ miền Nam là vợ lính Việt Nam Cộng Hòa, ráng nhọc nhằn sống nhục nuôi con, thăm tù chồng, thậm chí, có khi các Bà lặn lội khắp các trại tù tập trung của Cộng Sản để tìm xác chồng, sao không thấy sử gia nào, nhân sĩ nào ca ngợi hết vậy? 

Mùa Vu Lan đến, kính xin ơn trên tặng cho những người vợ lính Việt Nam Cộng Hòa một bông hồng nhơn đức biết ơn từ dân tộc này. 

31/8/2015


(*) Tía: tiếng riêng của người miền Nam, nghĩa là bố, là cha, là thầy hay là phụ thân.



Khi phù thủy âm binh tập dượt

Tôi thấy bà cụ già đói ăn đứng giữa đường xin cơm
Vỗ hai tay nhìn đoàn quân âm binh ô hợp
Người ngợm thủ công múa hàng hàng lớp lớp
Tôi nghe sét chớp ngang trời
Từng mặt quan hị hợm nắm tay nhau cười
Đứa trẻ con nhà ai học đòi mất dạy
Đứng ị giữa đường vung tay lên trời phản đối
Vừa khóc vừa chửi:
Ai? Ai cướp đất nhà tôi?
Ai lôi bố mẹ tôi đi tù
Ai để tôi phải giơ cu mừng ngày lễ


Tôi thấy cụ già dân oan lõa lồ cầm cờ che kể lể:
Ngực trần lộ hé hai chữ Bến Tre
Bà mẹ Nghệ An bên kia lề
Thản nhiên cầm giấy khiếu kiện ngồi tè
Ai bảo đàn bà không đái qua ngọn cỏ
Nhưng ướt đầu băng đảng cướp đó biết không?

Tôi thấy chị ở trên thuyền Bãi giữa đi xem mông
Mắt đứng lưng tròng
Khóc phận long đong đảng cho mùa Xuân trên nước
Từng hàng ngựa trâu thay nhau tiến lên phía trước
Đi một bước hai ba
Gió bão phong ba
Cuồn cuộn trong lòng nhân dân từng góc nhà xó bếp

Tôi thấy người ngư dân cầm trong tay đôi dép
Hoan hô Quân đội nhân dân
Giữ vững Trường Sa cho Hán tặc treo cờ
Tôi thấy người dân oan Dương Nội đứng bơ vơ
Chờ những miếng cơm anh chị em cơ hàn đùm bọc

Người bộ đội phục viên cô đơn đứng khóc
Nhớ con bị gạt lường đưa nước ngoài làm đĩ
Người cách mạng lão thành ôm đầu cười đắc chí
Thần kinh điên chạy khắp tứ thân
Tiếc một đời hy sinh
Cho cảnh khói lửa điêu linh
Nuôi bầy chim kên mãi quốc

Tôi thấy côn đồ lộc độc búa dao
Múa mõm hô hào hoan hô
Những đứa học trò đứng dưới Bờ Hồ
Lập công tranh cờ chia phe chém giết

Bà mẹ anh hùng vẫy tay chào: Tôi đã biết
Ai là thủ phạm?
Ai làm đạo lý suy đồi
Ai miệng lưỡi đãi bôi
Gây một trời tội ác

Ai đi con đường lầm lạc
Bán Bãi Giốc,Tục Lảm, Gạc Ma…
Ai gọi kẻ cướp Hoàng-Trường Sa là bạn
Ai buôn bán công nhân nô lệ nước ngoài
Cho giặc đưa người vào chiếm ngụ Bình Dương, Hà Tĩnh…
Ai ngồi trên ghế sơn son thếp vàng
Nhìn Bô Xít Tây Nguyên cắt ngang tim mẹ
Ai tôi tớ? Ai hoàng đế?
Cha truyền con nối đẻ bầy sâu

Độc lập -tự do -hạnh phúc là lời kinh nguyện cầu
Trong 90 triệu người dân nô bộc

Tôi thấy một bầy lục súc tranh công
Múa may vật lộn quay cuồng
Ngang ngược phản dân mở đường đại hội
Tôi thấy phố phường Hà Nội
Trời ban ngày sao âm u bóng tối
Xin đời mở lối cho dân đi…

31/8/2015



Đặc Xá Lớn 2015 – Một công nhưng nhiều việc!

Nguyễn Trung Tôn (Danlambao) - Từ đầu tháng 8 năm nay khi nghe tin đồn rằng Việt Nam sẽ có đợt đặc xá lớn nhất từ trước tới nay nhân 70 năm ngày Quốc khánh 2/9. Có nhiều cá nhân, tổ chức đang quan tâm tới tình hình dân chủ Việt Nam, trong và ngoài nước vẫn hy vọng, sẽ có một số tù nhân lương tâm Việt Nam sẽ được trả tự do.

Những lời đồn đoán cùng tia hy vọng mỏng manh đã hoàn toàn tan biến khi ông Thứ trưởng Bộ công an Lê Quý Vương cho biết: Sẽ có 18.298 tù nhân được đặc xá đợt này nhưng không có người nào thuộc đối tượng án An ninh Quốc gia.

Theo phát biểu của ông Giang Sơn, Phó chủ nhiệm văn phòng Chủ tịch nước thì con số tù nhân được đặc xá đợt này là: 18.539 tù nhân, nhưng trong đó vẫn không có tù nhân nào là người hoạt động nhân quyền. Những tù nhân được đặc xá lần này hầu hết là người bị kết án về hành vi như: Hối lộ, nhận hối lộ, buôn bán ma túy, buôn bán người, chứa gái mại dâm, hay những kẻ giết người… Như vậy dễ dàng để chúng ta nhận ra rằng Việt Nam không hề có thái độ nghiêm túc muốn đổi lấy TPP bằng việc thả tù nhân lương tâm. Mà hoàn toàn ngược lại, nhà cầm quyền Cộng sản đang muốn ra tay đàn áp người người hoạt động dân chủ càng ngày càng mạnh, tinh vi quỷ quyệt hơn.

Trong tháng 8 vừa qua, một nhân viên an ninh phòng PA88 tỉnh Quảng Nam đã thẳng thắn tuyên bố với mục sư Lưu Văn Kiều khi ông bị họ gọi đi thẩm vấn nhiều lần; lời tuyên bố đại khái rằng "Chúng tôi bắt bỏ tù những đối tượng như các ông thì đơn giản, nhưng chúng tôi không thích bắt, vì sẽ tốn cơm tốn tiền, chúng tôi sẽ cứ để vậy vờn giỡn chơi xem ai hơn ai, xem ai thiệt hại hơn ai..” hay những năm gần đây lực lượng công an giả dạng côn đồ ngang nhiên ra tay đánh đập, tấn công những người hoạt động nhân quyền bằng nhiều cách.

Mới đây thôi, một số người hoạt động cũng bị công đồ tấn công đánh đập giã man khi họ tới thăm tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật tại Lâm Đồng. Theo nhận định của tôi thì trước thềm đại hội 12 của đảng Cộng sản, nhà cầm quyền cần rất nhiều tên côn đồ thứ thiệt để phối hợp với những tay công an Cộng sản, cùng nhau gia tăng đánh đập, khủng bố nhằm mục đích “bảo vệ” bằng được chế độ độc tài của Cộng sản, tiếp tục hút máu nhân dân, tha hồ cắt đất đai, biển đảo cho ngoại bang và đặc biệt là bảo đảm thời gian để thực hiện nội dung của Hội nghị Thành đô, chỉ sau 5 năm nữa. Những tay côn đồ, thao khấu được thả ra lần này chúng sẽ là lực lượng vô cùng hữu hiệu, chúng trở thành những kẻ ngu trung của đảng cướp Cộng sản, là những “công chức” đặc biệt mà đảng trích tiền thuế của nhân dân ra nuôi dưỡng nhằm phục vụ cho một âm mưu đen tối mà nạn nhân không ai khác, chính là dân tộc Việt Nam.

Với số lượng hơn 18 ngàn tù nhân được thả chắc chắn số tiền mà họ phải bỏ ra để lo chạy án cũng có thể góp phần “cứu nguy” cho vấn đề thâm hụt tài chính của Chính phủ. Giảm bớt hơn 18 ngàn tù nhân, là giảm bớt gánh nặng cho nhà cầm quyền trong việc phải chi trả các khoản phí ăn ở sinh hoạt của những tù nhân này.

Thả hơn 18 ngàn tù nhân, Việt Nam sẽ mang con số này ra làm bằng chứng thể hiện tính “nhân đạo” nhằm trao đổi cái vé vào TPP…

Dù là 18.298 hay 18.539 tù nhân được tha tù lần này, con số nào là chính xác cũng không quan trọng, nhưng quan trọng nhất ở đây là: Hơn 18 ngàn con người đó có bao nhiêu người sẽ sống và hành động như một con người? Số đông trọng họ sẽ là mối mối hiểm họa vô cùng nguy hiểm đối với tiến trình xây dựng và phát triển dân chủ của Việt Nam.

Thanh Hóa 30/8/2015
Nguyễn Trung Tôn



Nói với em tuổi vào đời

Sớm mai này em vào đại học!
Thư báo tin mừng gói cả ước mơ
Chia em niềm vui, chia tình chân thật
Chia nỗi nhọc nhằn đèn sách, đợi chờ.

Sớm mai này em vào đại học!
Cánh hạc vượt ngàn sải rộng biển khơi
Muốn nói với em đôi lời rất thật
Thêm chút hành trang em thuở vào đời.

Em biết không??!!
Đất nước mình đã trải qua năm tháng
Chiến tranh dài đâu xoá vội đau thương
Vẫn còn đó dấu hình hài bom đạn
Những vòng tay xa lắm chỉ bên đường.

Em đừng họa những tượng đài rực rỡ
Bóng nghiêng chiều che khuất lối lưng đồi
Dưới đồng khô mẹ già nua mòn mỏi
Nhịp lưng còng theo từng hạt thóc rơi
Sợi tóc bạc soi đời buồn đất nẻ
Bước chân xiêu cơn gió nhẹ qua đồng.

Em đừng vẽ những chiếc cầu lồng lộng
Niềm tự hào theo dòng chảy xa bờ
Có nhịp nào nối đủ bước tuổi thơ?
Buổi đến lớp lội qua sông run rẩy
Bài nào chưa quên? Lời thầy được mấy?!
Chữ đôi dòng trên trang giấy nhạt nhòa.

Hãy viết em nhé! Lời thơ ý nhạc
Yêu Quê Hương theo tiếng hát ngàn năm
Dẫu đêm đen một nốt lạc cung trầm
Rơi từng tiếng trên bước chân vụn vỡ.

Hãy giữ lấy ước mơ em đẹp quá!
Mơ dòng sông từ biển cả xuôi về
Tưới khắp ruộng đồng giọt mặn phù sa
Cho Quê Mẹ mãi thơm xanh hương mạ.

Sớm mai này em vào đại học!
Tôi ở nơi này xa cách trùng khơi
Sẽ bước cùng em vào đời khó nhọc
Cùng viết rạng ngời hai chữ “Việt Nam”.

(8-2015)

Nhật Đăng



70 năm cách mạng tháng 8-1945 và sự phản bội của đảng cộng sản Việt Nam

Trần Quang Thành (Danlambao) - Lời giới thiệu: Cách đây 70, những người cộng sản Việt Nam đã tổ chức cướp chính quyền mở đầu bằng cái họ gọi là “Cuộc cách mạng tháng Tám”. Và ngày 2/9/1945, Hồ Chí Minh đã đọc bản Tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mà họ tự hào khoe là nhà nước công nông đâu tiên ở Đông Nam Á.

70 năm nhìn lại, có nhiều cách đánh giá khác nhau về Cách mạng tháng Tám năm 1945 và ngày Quốc khách 2/9. Bên cạnh sự khoe khoang của những người cầm đầu Đảng Cộng sản Việt Nam mà cho là những thành tựu to lớn không thể phủ nhận được. Trong dư luận lại có sự đánh giá khác. Từ sau Cách mạng tháng Tám những người cầm đầu Đảng Cộng sản Việt Nam đã phản bội lợi ích của dân ộc để phục vụ cho lợi ích của chủ nghĩa cộng sản, của Đệ tam quốc tế, cam tâm làm chư hầu cho Nga Xô và Trung Cộng, đưa đất nước Việt Nam vào môt thảm kịch mới. Thay vì đưa đất nước đi vào con đường thịnh vượng sánh vai cùng năm châu, những người cộng sản đã cai trị đất nước bằng bạo lực của nền chuyên chính vô sản, hơn 30 năm trong cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn. Ngày 2/9/1945 đã trở thành ngày quốc hận.

Từ thành phố Huế, linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi đã cs cuộc trò chuyện với nhà báo Trần Quang Thành qua chủ đề: “70 năm Cách mangjthangs Tám 1945 – Sự phản bội của Đảng Cộng sẩn Việt Nam”.

Nội dung như sau – Mời qúi vị cùng nghe



********
Trần Quang Thành (TQT): Cuộc cách mạng tháng 8 do những người Cộng sản tiến hành đã được 70 năm. Sau 70 năm nhìn lại, có nhiều cách đánh giá về cuộc Cách mạng tháng 8 này. Những người CS cho đây là một cuộc cách mạng long trời lở đất và họ tự hào đã làm nhà nước chuyên chính vô sản đầu tiên ở Đông Nam Á. Ngược lại cũng có nhiều người nói rằng: từ CM tháng 8, VN đã bước vào một thảm họa mới, thảm họa do chủ nghĩa CS và những người CS đã gieo rắc trên đất nước VN. Linh mục đánh giá sao về cuộc CM tháng 8 sau 70 năm nhìn lại?

Phan Văn Lợi (PVL): Kính thưa Quý vị, đây là thời điểm để chúng ta nhìn lại một biến cố quan trọng của lịch sử VN đã xảy ra cách đây 70 năm. Biến cố này không phải xảy ra một cách đơn lẻ nhưng đã có những biến cố đi trước nó. Cho nên trong phần trình bày của chúng tôi, chúng tôi sẽ điểm qua 4 mục: 

- Diễn tiến các biến cố lớn năm 1945.
- Những gì tân chính phủ của Việt Nam đã làm được trước khi có cái gọi là “CM tháng 8”. 
- Các yếu tố nào đã giúp CS và Việt Minh (VM) thành công trong việc cướp chính quyền.
- Các yếu tố nào đã giúp đảng CS và VM thành công trong việc giữ chính quyền. 

1- Diễn tiến các biến cố lớn năm 1945

Các biến cố này đều mang những tiềm năng quan trọng cho tương lai đất nước. Tuy nhiên một số đã phát huy tiềm năng và một số đã bị tiêu diệt tiềm năng. Xin điểm qua.

- 09-03: Nhật đảo chính Pháp khắp toàn cõi Việt Nam

- 11-03: Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam. Hoàng đế Bảo Đại đọc Tuyên ngôn Độc lập, đặt tên nước là Đế quốc Việt Nam

- 17-04: Chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập

- 15-08: Nhật đầu hàng Đồng Minh sau khi hai quả bom nguyên tử thả xuống đất Nhật.

- 17-08: Việt Minh cướp chính quyền.

- 19-08: Việt Minh tổ chức biểu tình.

- 23-08: Chính phủ Trần Trong Kim giải tán.

- 24-08: Bảo Đại tuyên bố thoái vị.

- 02-09: Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập thứ 2.

2- Những gì tân chính phủ của Việt Nam đã làm được trước khi có CM tháng 8

Chúng ta cần phải nói đến điều nầy để đánh giá cho đúng về cái gọi là CM tháng 8.

a- Bảo Đại đã làm được

Bốn bước tiến đã được Vua Bảo Đại thực hiện trong thời gian này gồm có:

Bước thứ nhất: Công bố Tuyên ngôn Độc lập và ban hành dụ “Dân vi Quý”

Tuyên ngôn Độc lập được công bố ngày 11 tháng 3 năm 1945, được Bảo Đại ký tên với sáu thượng thư phó thự. Nguyên văn như sau:

Cứ tình hình chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Đông Á, chính phủ Việt Nam tuyên bố từ ngày này điều ước bảo hộ với nước Pháp bãi bỏ và nước Nam khôi phục quyền độc lập.

Nước Việt Nam sẽ gắng sức tự tiến triển cho xứng đáng một quốc gia độc lập và theo như lời tuyên ngôn chung của Đại Đông Á, đem tài lực giúp cho cuộc thịnh vương chung. Vậy Chính phủ Việt Nam một lòng tin cậy lòng thành ở Nhật Bản đế quốc, quyết chí hợp tác với nước Nhật, đem hết tài sản trong nước để cho đạt được mục đích như trên. 

Dụ Dân Vi Quý được ban hành ngày 17 tháng 3 năm 1945, nguyên văn như sau:

Dương Lịch ngày 17 tháng 3 năm 1945

Nước Nhật muốn hoàn toàn thực hiện chương trình xây nền thịnh vượng chung ở Đại-Đông-Á đã giải phóng cho nước Nam ta, và Trẫm tuyên bố Việt Nam độc lập rồi.

Nay Trẫm có trách nhiệm đối với lịch sử và thần dân, nên tự cầm lấy quyền để bảo vệ lấy quyền lợi cho Tổ-quốc và giáng dụ rằng

1) Chế độ chính trị từ nay căn cứ vào khẩu hiệu “DÂN VI QUÍ’

2) Trong chính giới sẽ chiêu tập các nhân tài đích đáng để chỉnh đốn lại nền tảng Quốc gia cho xứng đáng là một nước độc lập chân chính có thể hợp tác với Đại-Nhật-Bản trong công cuộc kiến thiết Đại-Đông-Á.

3) Trẫm sẽ tái định và tuyên bố các cơ quan chính trị để ban hành những phương pháp hợp với nguyện vọng của Quốc dân.

Bước thứ hai: Đích thân tham khảo ý kiến của các quan lại, các thân hào, nhân sĩ có uy tín để thành lập một chính phủ mới. Chính phủ này gồm toàn những trí thức, học giả danh tiếng thời đó: nhà sử học Trần Trọng Kim làm thủ tướng. Bác sĩ Trần Đình Nam (Bộ Nội vụ) Ts luật Trần Văn Chương (Bộ Ngoại giao) ông này là thân sinh bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Ngô Đình Như sau này. Ts luật Trịnh Đình Thảo, Bộ trưởng Tư pháp. Ts luật Vũ Văn Hiền, Bộ trưởng Tài chính. Gs Hoàng Xuân Hãn, Bộ trưởng Giáo dục. Lưu Văn Lang, Kỹ sư bách nghệ Bộ trưởng Công chính, Nguyễn Hữu Thi, Bác sĩ, đại thương gia, Bộ trưởng Tiếp tế. Phan Anh, Luật sư, Bộ trưởng Thanh niên.

Ngoài ra còn có nhiều nhà trí thức có tiếng tăm cùng tham gia chính quyền như : Phan Kế Toại (Khâm sai Bắc bộ), Bác sĩ Trần Văn Lai (Thị trưởng Hà Nội), Giáo sư Nguyễn Lân (Thị trưởng Huế) Phó bảng Đặng Văn Hướng (Tỉnh trưởng Nghệ An), Phó bảng Hà Văn Đại (Tỉnh trưởng Hà Tĩnh), Giáo sư Đặng Thai Mai (Tỉnh trưởng Thanh Hóa)… Ngoài ra còn có các ông Hoàng Đạo Thúy, Tạ Quang Bửu, Trần Duy Hưng, Nguyễn Xiển, Vũ Văn Cẩn, Ngụy Như Kontum.

Bước thứ ba: Thành lập các hội đồng chuyên môn để mọi người có thể tham gia việc soạn thảo hiến pháp và các sinh hoạt quan trọng của quốc gia. Các nhân vật kể trên và nhiều vị khác làm thành 4 hội đồng: Hội đồng Dự thảo Hiến pháp, Hội đồng Cải cách Cai trị, Tư pháp và Hành chánh, Hội đồng Cải cách Giáo dục và Hội đồng Thanh niên.

Bước thứ tư: Ban hành các đạo dụ liên quan đến các quyền tự do cơ bản của người dân. Dụ số 73, ngày 5 tháng 7 về tự do lập nghiệp đoàn. Dụ số 78, ngày 9 tháng 7 về tự do lập hội. Dụ số 79, cũng ngày 9 tháng 7 về tự do hội họp. Cả ba đạo dụ này đã được ban hành trong một thời gian ngắn là thượng tuần tháng bảy năm 1945 nên lịch sử đã gọi đó là “Tuần lễ của các Tự Do.”

b- Chính phủ Trần Trọng Kim làm được

Chính phủ Trần Trọng Kim ra đời trong những điều kiện khó khăn về chính trị, an ninh và kinh tế. Trong phiên họp đầu tiên của Hội đồng Nội các, bên cạnh công tác khẩn cấp cứu trợ nạn đói ở miền Bắc đã làm ngót hai triệu người thiệt mạng, chính phủ Trần Trọng Kim đã ấn định một chương trình sáu điểm: 

1. Chuyển giao tất cả các cơ sở hành chính cho các viên chức Việt Nam. 

2. Thâu hồi đất Nam Kỳ và các nhượng địa đã dành cho Pháp. 

3. Ân xá toàn thể các phạm nhân chính trị. 

4. Cho phép thành lập các đảng phái chính trị. 

5. Miễn thuế cho công chức, thợ thuyền và dân nghèo. 

6. Thiết lập các Ủy ban tư vấn quốc gia để soạn thảo Hiến pháp và nghiên cứu cải tổ chính trị, hành chính và giáo dục. 

Cải tổ chính trị bằng cách thành lập đủ các bộ, nhưng tiếc thay lại thiếu Bộ Quốc phòng, do đó không có quân đội quốc gia (khiến cho Đế Quốc Việt Nam sau đó sụp đổ chỉ bởi một nhóm cơ hội CS...). Cải tổ hành chính bằng việc dùng chữ Việt trong tất cả các giao dịch của chính phủ. Cải tổ giáo dục bằng việc chuyển chương trình học bằng tiếng Pháp sang học bằng tiếng Việt. 

Tóm lại, những gì Hoàng Đế Bảo Đại và vị thủ tướng đầu tiên của nước Việt Nam độc lập là nhà giáo kiêm học giả Trần Trọng Kim cùng với các bộ trưởng của ông, đã làm để xây dựng một chính thể dân chủ lâu dài cho đất nước và ban hành các quyền tự do cho người dân từ cách nay ngót 70 năm bằng những đạo luật không phải là không tiến bộ. Đây là một việc làm mà 70 năm sau với ít nhất ba thế hệ đã qua đi một cách uổng phí, với hàng triệu sinh mạng đã bị hi sinh cùng với máu và nước mắt của người dân lành vô tội, người ta vẫn chưa muốn làm hay chưa làm được.

Thế nhưng số phận đã không ưu đãi cho dân tộc. Chỉ hơn 4 tháng sau, mọi mầm mống tốt đẹp, tiềm năng đầy triển vọng cho dân chủ ở VN như thế bị sụp đổ tan tành vì cái gọi là Cách mạng tháng 8.

3- Các yếu tố giúp đảng CS và Việt Minh thành công trong việc cướp chính quyền:

a- Giỏi tuyên truyền: Chúng ta biết Việt Minh là tên gọi tắt của Việt Nam Độc lập Đồng minh, một liên minh chính trị do Đảng Cộng sản Đông Dương thành lập ngày 19 tháng 5 năm 1941 như cơ cấu ngoại vi của nó với mục đích "Liên hiệp tất cả các tầng lớp nhân dân, các đảng phái cách mạng, các đoàn thể dân chúng yêu nước, đang cùng nhau đánh đuổi Nhật - Pháp, làm cho Việt Nam hoàn toàn độc lập". Đó là một hứa hẹn đáp ứng lại kỳ vọng của toàn dân VN lúc ấy. Ngoài ra, sau khi chính phủ Trần Trọng Kim được thành lập, tập hợp được những trí thức có trí tuệ uyên bác và mặn nồng ái quốc, Cộng sản và Việt Minh liền vu cho chính phủ hợp pháp đó là tay sai của giặc Nhật rồi kích động bạo lực nhân dân cướp quyền của chính phủ này. Chính ông Hoàng Minh Chính, một người tham gia VM lúc đó nhưng sau đã phản tỉnh, đã khẳng định đó là sự vu khống vô liêm sỉ. Theo Đèn Cù của Trần Đĩnh, ông Chính cho biết: “Trước ngày 19-8, không muốn mang tiếng đem con bỏ chợ, Tổng tư lệnh Nhật vào Huế gặp Bảo Đại và Trần Trọng Kim, nói: “Nếu các vị yêu cầu, Nhật với 50.000 quân tinh nhuệ có thể dẹp Việt Minh trong vòng một đêm, Việt Minh có quá lắm là 5.000 người còn súng ống lại càng quá ít”. Thế nhưng hai ông này đã từ chối”.

b- Giỏi tổ chức: từ Bắc chí Nam, CS và VM có người hoạt động, trong lúc đó các đảng phái khác như Việt Nam Quốc Dân đảng và Đại Việt thì không được như thế. VM thậm chí còn gài được người bên cạnh hoàng đế, đó là Phạm Khắc Hòe, Ngự tiền Đổng lý văn phòng Bảo Đại. Ông này liên tục thi hành lệnh từ Hà Nội và luôn dọa dẫm Hoàng đế và Hoàng gia theo kiểu thổi lỗ tai tung tin vịt. Theo cuốn hồi ký “Từ triều đình Huế đến chiến khu Việt Bắc” thì ông ta cứ kể cho Bảo Đại về việc vua Louis thứ 16 và hoàng hậu Marie Antoinette bị Cách mạng Pháp chặt đầu. Nhất là ông ta lợi dụng việc đánh bài với hoàng thái hậu Từ Cung và hoàng hậu Nam Phương để kể cho họ về cái chết đẫm máu của hai vợ chồng vua Pháp này khiến hai bà yếu bóng vía này càng áp lực lên nhà vua. Thế là trong khi chẳng có ai bên Cách mạng đến gõ cửa thành Ngọ Môn thì Hoàng đế Bảo Đại qua cận thần Phạm Khắc Hòe đã gửi điện mừng và mời phái đoàn chính phủ ở Hà Nội vào Huế để nhận ấn kiếm và sự thoái vị của ông. Sau này Bảo Đại có viết trong hồi ký “Con rồng An Nam” rằng tất cả chúng ta đã bị một bọn du côn lừa bịp. Nói tóm là từ ngày 19-8-1945, tại các địa phương trên cả nước, Việt Minh tiến hành đảo chính cướp chính quyền, buộc nhà nước Đế quốc Việt Nam chuyển giao quyền lực, một sự kiện mà sau đó được gọi là ‘Cách mạng tháng Tám’.

- Giỏi lợi dụng thời cơ: khoảng trống quyền lực. Cách mạng tháng 8 là một cuộc cách mạng không có xung đột vũ trang, chẳng có tên thực dân Pháp hay phát xít Nhật nào trên đường phố Hà Nội cả, ngay cả một người chết vì giao tranh cũng không. Việt Minh đã cướp chính quyền dễ như trở bàn tay, bằng cách lợi dụng được tình thế giao thời hỗn loạn của lịch sử, khi phát xít Nhật đã đầu hàng Đồng minh vô điều kiện và đang lúng túng chờ quân Đồng minh tới giải giáp, khi các tướng lãnh Pháp, kể cả toàn quyền Decoux thì đang bị giam trong ngục, còn chính phủ mới Trần Trọng Kim chẳng hề có trong tay một lực lượng quân đội nào. 

4- Các yếu tố giúp đảng CS và Việt Minh thành công trong việc giữ chính quyền:

Có hai yếu tố là chiến lược và chiến thuật.

a- Chiến lược:

Chiến lược này có những bước như sau: 

- Thứ nhất là đưa ra nguyên tắc chính trị căn bản: đảng CS độc quyền cai trị. Ngày 11-9-1945, tức chỉ gần 10 ngày sau khi chính phủ VNDCCH ra mắt tại cuộc mít-tinh ở quảng trường Ba Đình, hội nghị Trung ương đảng CSĐD (lúc đó chưa gọi là đảng CSVN) tại Hà Nội đưa ra nguyên tắc căn bản là đảng CSĐD nắm độc quyền điều khiển mặt trận VM, và một mình thực hiện cách mạng. Đảng CSĐD nắm độc quyền mặt trận VM. Mặt trận VM đang nắm chính quyền, cai trị đất nước. Như thế có nghĩa là đảng CSĐD độc quyền cai trị đất nước.

- Thứ hai là tiêu diệt mọi thành phần đối lập, theo chủ nghĩa dân tộc. Kế hoạch tiêu diệt thành phần đối lập này được VM gọi là “giết tiềm lực”. Chỉ những ai chịu sự điều động của VM, thì được tồn tại. Còn những ai có năng lực nhưng không hợp tác với VM, dầu không chống đối VM, cũng bị tiêu diệt để loại bỏ những khả năng tiềm ẩn, có thể bất lợi về sau cho VM. Cho đến nay chưa có thống kê đầy đủ tổng cộng số người bị VM sát hại vì lý do chính trị và tôn giáo từ cấp cao nhất ở trung ương và các thành phố lớn, đến cấp thấp ở các làng xã trên toàn quốc, trong giai đoạn từ khi VM nắm quyền năm 1945. Con số phỏng chừng không dưới một trăm ngàn người trên toàn quốc trong cuộc giết tiềm lực của CS. Đây đa số là nhân tài của đất nước, nhưng CS cho là nguy hiểm đối với quyền lực độc tôn của họ. 

- Thứ ba là nắm hết ngay tất cả những phương tiện truyền thông, đài phát thanh, các nhà máy in, các cơ sở sản xuất giấy và buôn bán giấy. Báo Cứu Quốc của mặt trận VM trước đây phát hành bí mật, nay ra công khai từ ngày 24-8-1945. Báo Sự Thật, cơ quan ngôn luận của nhà nước VM, xuất bản số đầu ngày 5-12-1945. Việt Minh thành lập ban chỉ đạo báo chí và văn sĩ, huấn luyện cán bộ tuyên truyền cho chế độ để hướng dẫn quần chúng.

- Thứ tư là áp đặt tính chính danh cho mình. Ngay khi vừa được thành lập, tuy chưa có quốc hội để quyết định, chính phủ VNDCCH vẫn đặt thủ đô tại Hà Nội. Ngày 5-9-1945, bộ trưởng Nội vụ Võ Nguyên Giáp ký văn thư quy định quốc kỳ là “Cờ đỏ sao vàng”, vốn là cờ của mặt trận Việt Minh (lấy tại cờ của tỉnh Phúc Kiến bên Trung Cộng) và bài “Tiến quân ca” của quân đội VM do nhạc sĩ Văn Cao sáng tác làm quốc ca. Đây là một trong 3 quốc ca man rợ nhất trên toàn thế giới, trong đó có những câu nghe lạnh người, đầy thù hận: “Đường vinh quang xây (bằng) xác quân thù”.

Nền đỏ và sao vàng trên cờ nầy là nằm trong truyền thống cờ của các đảng CS trên khắp thế giới, từ Liên Xô, Trung Hoa đến Đông Âu. Theo tài liệu của CSVN, quốc kỳ và quốc ca của nhà nước VM đã được quyết định tại Đại hội đại biểu quốc dân ngày 16-8-1945 ở Tân Trào. 

- Thứ năm: xây dựng nền hành chánh mới. VM ban hành sắc lệnh ngày 5-9-1945 dẹp bỏ toàn bộ hệ thống quan lại cũ ở thành thị cũng như hào lý ở nông thôn, và lập ra những Uỷ ban nhân dân trên toàn quốc theo các cấp xã, huyện, tỉnh, bộ (kỳ). Uỷ ban nầy gồm những cán bộ VM và những người thân VM, trong đó đa số chưa thông thạo công việc hành chánh. 

Ngày 8-9-1945, VM lại ra nghị định quy định tổ chức phổ thông đầu phiếu trong vòng hai tháng để bầu cử Quốc dân đại biểu đại hội (Quốc hội lập hiến). Tuy nói là hai tháng, nhưng VMCS tìm cách trì hoãn bầu cử. Mãi đến khi các đảng phái theo chủ nghĩa dân tộc, từ Trung Quốc trở về Việt Nam sau thế chiến thứ hai, đòi hỏi quyết liệt, quốc hội lập hiến mới được bầu ngày 6-1-1946. Do sự chỉ định và áp đặt của VM, đa số đại biểu VM và thân VM đắc cử. Chỉ có một thiểu số nhân vật các đảng phái được đưa vào quốc hội. Cựu hoàng Bảo Đại cho biết trong hồi ký Con rồng An Nam: sau khi ra Hà Nội, ông bị đưa đi “nghỉ mát” ở Thanh Hóa. Việt Minh cho người đến mời ông ứng cử. Ông không tranh cử, nhưng lạ lùng là ông vẫn được đắc cử ở Thanh Hóa với số phiếu là 92% cử tri đi bầu. Trong Quốc hội này, Hồ Chí Minh đã cho các lực lượng đối lập 70 ghế.

- Thứ sáu: Biên soạn luật lệ mới có lợi cho đảng CS. Ngày 9-11-1946, Quốc hội thông qua bản hiến pháp mới, hiến pháp đầu tiên của một nước VN độc lập, gồm 7 chương và 70 điều. Hiến pháp này, so với các HP sau đó, được coi là có phần tiến bộ, bởi lẽ có nhiều đảng phái trong Quốc hội trong thời gian nó được dự thảo. Tuy nhiên, khi nó được thông qua thì các lãnh tụ đối lập với VM bị khủng bố đã rút lui hay bỏ chạy qua Trung Quốc, do đó không còn ai đối lập với VM nữa. Vì vậy, Hiến pháp chưa được chính phủ ban hành, thì ngày 14-11-1946 quốc hội gồm đa số đại biểu VM còn lại, tuyên bố đình chỉ thi hành hiến pháp vừa thông qua. 

Thật ra, trong chế độ cộng sản đảng trị, nhà nước chỉ là cánh tay nối dài của đảng và Quốc hội chỉ là công cụ của đảng, chỉ tuân theo những nghị quyết của đảng, thường được gọi là đảng ủy các cấp, từ trung ương xuống địa phương, chứ không theo luật pháp quy định. Nghị quyết là quyết định của một nhóm người (tức các đảng bộ) đưa ra trong một hội nghị, theo từng hoàn cảnh, chủ quan chính trị và quyền lợi của nhóm người đó. Vì vậy, để độc tôn quyền lực, nhà nước VM đã không cần đến hiến pháp 1946 nhằm tránh bị hiến pháp ràng buộc. Còn các HP sau thì luôn khẳng định đảng CS độc quyền cai trị, nên dù trong nội dung có nói đến bộ máy chính quyền thì cũng chỉ là công cụ của đảng, có nói đến nhân quyền và công quyền thì cũng chỉ là bánh vẽ của đảng.

- Thứ bảy: chính trị hóa nền giáo dục. VMCS ngay từ đầu luôn rêu rao rằng nền giáo dục của chế độ nhằm mục đích phục vụ nhân dân, phục vụ công nhân lao động, nhưng đó là trên lý thuyết. Trên thực tế, nó phục vụ chính trị, tức phục vụ chế độ do đảng CSĐD lãnh đạo. Chính sách nầy do thứ trưởng Giáo dục lúc ấy là Nguyễn Khánh Toàn nhập cảng từ Liên Xô. Trong nền giáo dục nầy, chương trình học tập cho học sinh theo đúng lập trường đảng CSĐD, nhất là các môn nhân văn (quốc văn, sử địa, công dân hay chính trị). Chỉ những người có thẩm quyền trong đảng mới được soạn sách giáo khoa và sách giáo khoa được xem là pháp lệnh, không giáo viên nào được giảng dạy ra ngoài sách giáo khoa. Giáo viên, học sinh đều phải “hồng” hơn “chuyên”, tức phải mang tính đảng hơn là khả năng chuyên môn. Với một nền giáo dục như thế, CSVN chỉ đào tạo được những người biết vâng lời hơn là biết suy nghĩ, những thần dân hơn là những công dân. Cộng sản chỉ cần như thế để áp đặt chế độc độc tài toàn trị. Tuy nhiên, chính đó là nguyên nhân suy thoái của Việt Nam ngày nay.

- Thứ tám: Nắm mọi tài lực trong đất nước vào tay đảng. Chúng ta biết rằng trước và sau khi nắm chính quyền hoàn toàn trên miền Bắc năm 1954, đảng Cộng sản đã thực hiện Cải cách Ruộng đất vô nhân đạo làm chết oan hàng trăm ngàn người, bắt nông dân vào hợp tác xã nông nghiệp, thực thi chính sách kiểm duyệt, quản lý hộ khẩu, phân phối lương thực. Cuộc Cải cách ruộng đất này có 3 mục tiêu: một là thu hết mọi đất đai tài nguyên vào tay đảng, hai là tiêu diệt hết mọi ảnh hưởng bên ngoài đảng, vì trong vụ đó không những có các địa chủ, nông dân tài giỏi mà ngay cả những con người có uy tín ở địa phương cũng bị trừng trị hay giết chết, ba là phá vỡ luân lý ngàn đời của dân tộc, truyền thống văn hóa của Đất nước, để chỉ còn hiện hữu “đạo đức cách mạng”. Đạo đức này tóm gọn trong hai nguyên tắc: 1- mọi cái có lợi cho cách mạng đều là tốt, là thiện (học từ Lê-nin) và 2- cứu cánh biện minh cho phương tiện. 

b- Chiến thuật:

Chúng ta thấy đảng và nhà nước Cộng sản Việt Nam –qua chiến lược trên- đã đưa đất nước vào chỗ bế tắc từ vấn đề này sang vấn đề khác và đã dẫn dắt nhân dân đi hết từ thảm họa này tới thảm họa khác, nhưng lại không hề gặp một sự phản kháng nào đáng kể. Điều đó cho thấy Cộng sản có những chiến thuật tinh vi khủng khiếp, một nghệ thuật cai trị vô tiền khoáng hậu.

- Trước hết, đó gieo rắc nỗi sợ hãi cho người dân. Phải khẳng định rằng sự tàn bạo của chế độ và của đảng cộng sản là vô giới hạn. Nhưng điều này không đơn giản có được mà là kết quả của cơ chế khủng bố được áp dụng hay được cho phép của các đảng cộng sản nói chung và đảng cộng sản Việt Nam nói riêng. Cơ chế khủng bố được thực hiện trước hết trong nội bộ đảng ở tất cả các cấp, không giới hạn, kể cả cấp cao nhất. Theo tác giả Nguyễn Vũ Bình, chúng ta thấy nội bộ Quốc tế Cộng sản, nội bộ các đảng cộng sản các nước đều cho phép và duy trì sự khủng bố ngay trong nội bộ. Từ sự cho phép và khuyến khích khủng bố trong nội bộ, tức là những đồng chí với nhau như vậy, khi ra thực hiện các nhiệm vụ bên ngoài, như thực hiện khủng bố đối với người dân và kẻ thù (hoặc đảng đối lập), những lãnh đạo và cán bộ cộng sản không hề run tay và động tâm. Chính sự khủng bố từ trong nội bộ ra tới bên ngoài như vậy khiến người dân nhìn thấy hoặc nghe nói tới cộng sản, đã không còn hột máu nào, nói gì tới phản kháng.

- Hai là thiết lập sự lệ thuộc. Làm cho người dân sợ chưa đủ, các chế độ cộng sản còn thực hiện việc thiết lập sự lệ thuộc hoàn toàn của người dân vào chế độ. Họ thực hiện điều này bằng hai bước. Bước một, bần cùng hóa nhân dân, như bằng cải cách ruộng đất, bằng cải tạo công thương nghiệp (tức đánh tư sản ở miền bắc và miền nam), bằng cách chỉ cho dân có quyền sử dụng chứ không có quyền tư hữu đất đai. Bước hai, xây dựng nền kinh tế kế hoạch, ép người dân vào các nhà máy, xí nghiệp và hợp tác xã. Ép người dân lệ thuộc về kinh tế vào nhà nước là mục tiêu của chế độ để dễ bề cai trị và sai khiến. Điều đó đã xảy ra tại VN trước khi có cái gọi là “đổi mới” vào giữa thập niên 80 của thế kỷ trước. Nhưng dù vậy, tàn dư của kinh tế kế hoạch này vẫn còn nằm trong cái gọi là kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa với kinh tế quốc doanh là chủ đạo.

- Ba là kiểm soát tư tưởng của người dân bằng cách xây dựng cơ chế tự giám sát và tố cáo lẫn nhau của chính người dân. CS làm điều này bằng cách xây dựng các tổ chức đoàn thể, các tổ chức ngoại vi, hệ thống mạng lưới an ninh, đặc tình, vv…người dân bắt buộc phải giám sát và tố cáo lẫn nhau. Với cơ chế này, bất kể sự phản kháng nào của người dân đều dễ dàng bị phát hiện và vô hiệu hóa ngay từ trứng nước.

Với sự vận hành và hoạt động của 3 chiến thuật quan trọng này, chế độ cộng sản đã nghiền nát, ngay từ trong suy nghĩ, tới lời nói và hành động phản kháng của người dân để duy trì sự thống trị. Để duy trì một hệ thống khổng lồ bảo đảm sự vận hành của chế độ và sự thống trị như thế, CS phải cần một nguồn lực vô tận. Thế nhưng nhà nước cộng sản đã không thể xây dựng được một nền kinh tế đúng nghĩa tạo ra của cải vật chất, một nền giáo dục tạo ra những công dân tài năng và thiện chí, một nền an sinh tạo ra một xã hội thanh bình hòa hợp. 

Trái lại từ 70 năm qua, Cộng sản đã chỉ xây dựng một nền chính trị ngày càng nghẹt thở, một nền kinh tế ngày càng bết bát, một nền văn hóa ngày càng suy đồi, một nền giáo dục ngày càng xuống cấp, một nền an sinh ngày càng tồi tệ và một nền quốc phòng ngày càng bấp bênh. 70 năm qua, CS đã tạo ra những đảng viên cán bộ lộng hành tác oai tác quái, một hệ thống hành chánh tham nhũng đòi hối lộ, những lực lượng công an và quân đội áp bức dân lành một cách thản nhiên, nhiều thầy cô, nhiều học sinh chỉ biết nhắm mắt theo Đảng mà thôi.

Đó là những gì tồi tệ mà đảng CS đã gây ra cho dân tộc VN 70 năm qua, từ CM tháng 8 tới tận ngày hôm nay.

TQT: Thưa Lm Phan Văn Lợi, từ mồng 2 tháng 9 năm 1945, theo Tuyên ngôn Độc lập mà ông Hồ Chí Minh đã đọc, thì nước ta dân ta được độc lập, tự do và hạnh phúc. Vậy thì 70 năm qua dưới chế độ CS, nước ta có được độc lập, dân ta có được tự do hạnh phúc không thưa linh mục?

PVL: Thưa Quý vị, những diễn biến đã xảy ra trong 70 năm qua cho chúng ta thấy nhân dân VN không hề được hạnh phúc. Ngay từ năm 1954, hàng triệu người đã bỏ miền Bắc để vào miền Nam. Ngay từ năm 1975, cũng hàng triệu người, đặc biệt ở miền Nam, đã băng rừng vượt biển liều chết để ra đi tìm một quê hương mới. VN có độc lập hay không? Chúng ta thấy rằng kể từ khi HCM lập ra đảng CS dưới sự chỉ đạo, phù trợ và ảnh hưởng của CS Nga rồi CS Tàu, đất nước VN chúng ta, dù thoát khỏi ách đô hộ của Pháp, lại sa vào một ách đô hộ còn nặng nề hơn, đó là ách đô hộ của CS, nhất là sự khống chế ngày càng siết chặt của đảng CS Tàu. Sự độc lập của VN không bao giờ có cả dưới chế độ CS. Đất nước đã không độc lập, nhà cầm quyền và đảng CS lại càng không độc lập, nhất là bị ràng buộc ngày càng gắt gao và trên mọi phương diện bởi đảng CS Tàu (người Tàu) vốn là kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc VN. Chúng ta thấy ảnh hưởng của Tàu cộng càng lúc càng lớn lao trên đất nước, và người ta sợ rằng một ngày nào đó mảnh đất mang tên VN này sẽ không còn nữa, mà trở thành một tỉnh ở trong nước Trung Hoa vĩ đại, có thể phải trở lại với tên quận Giao Chỉ như trước thời Hai Bà Trưng. Còn tự do ư? 70 năm qua, CS đã tước bỏ mọi tự do của con người và mọi tự do của công dân. Những thứ tự do mà quốc tế, nhân loại văn minh công nhận qua Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, hai Công ước LHQ về các quyền dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa và xã hội thì không hề có trên đất nước VN. Nếu có thì chỉ là những cái mà CS ban cho người dân với điều kiện mà thôi. Người dân không có tự do chính trị để bầu ra những người mình mong muốn. Người dân không có tự do ngôn luận để có một nền báo chí độc lập, để có những đảng phái phi cộng sản. Người dân không có tự do tư tưởng, tự do tôn giáo, không thể có một nền giáo dục độc lập, khỏi bị CS khống chế. Mọi tôn giáo tại VN đều bị đảng CS tìm cách lũng đoạn, biến thành công cụ. Người dân thậm chí không có tự do đi lại. Ai có vấn đề với chế độ, những ai dám lên tiếng phản kháng những bất công, vạch trần những sai lầm và tố cáo tội ác của nhà cầm quyền thì luôn luôn bị rình rập, bị ngăn cản trong việc đi lại, thậm chí bị ngăn cản trong việc làm ăn. Rồi bao nhiêu tự do khác của người VN cũng không có cho tới ngày hôm nay. Rõ ràng đất nước VN trở thành một nhà tù lớn trong đó có rất nhiều nhà tù nhỏ giam các tù nhân chính trị.

TQT: Vậy phải chăng từ mồng 2 tháng 9 năm 1945, một thảm họa mới đã đến với VN, thảm họa của chủ nghĩa CS, thảm họa của đảng CS cai trị đất nước VN trong Đệ Tam Quốc Tế theo chuyên chính vô sản. Và từ ngày đó nhiều người đã nói đó đúng là Ngày Quốc hận của VN, thưa Linh mục?

PVL: Kính thưa Quý vị. Đó không phải là ngày Quốc khánh, ngày toàn dân vui mừng, nhưng đó là Ngày Quốc hận thật sự. Bởi lẽ toàn thể Đất nước bị lâm vào tròng ách của chế độ CS. Lúc ấy mới là một nửa, nhưng rồi tròng ách đó tiếp tục được mở rộng. Qua cuộc xâm lăng VNCH, tròng ách đó đã khoác lên toàn bộ dân tộc VN. Kể từ ngày đó, lịch sử VN đã chuyển hướng, đi vào một khúc quanh, một khúc quanh bi thảm, để lại bao nhiêu hậu quả tai hại về mọi mặt: tinh thần lẫn vật chất, làm cho số phận dân tộc VN điêu đứng và tiền đồ dân tộc VN vẫn còn mờ mịt. 

TQT: Để xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị này, phải chăng chúng ta nên tin vào một lực lượng nào đó trong đảng CS có thể giúp cho việc đó hay là toàn dân phải đứng lên để làm công việc của mình?

PVL: Hiện nay, có những người đặt vấn đề là mong rằng có những thành phần nào đó trong đảng CS sẽ ý thức về tình tự dân tộc, ý thức lại công lý để trả lại mọi quyền cho người dân. Kinh nghiệm của gần một thế kỷ CS trên khắp thế giới cho chúng ta thấy đó là một ảo tưởng. Tất cả các chế độ CS không bao giờ từ bỏ quyền lực độc tài của họ cả. Họ đã nắm được quyền lực và nhờ đó họ đã có được quyền lợi, có được quyền lợi một cách bất chính. Nếu bỏ quyền lực thì quyền lợi của họ cũng mất và có thể bị người dân đưa ra trước công lý. Cho nên người CS sẽ không bao giờ trả lại mọi quyền cho dân. Người ta nói rằng đảng CS không thể sửa đổi, một phải bị thay thế mà thôi. Cho nên bổn phận của người dân chúng ta, ý thức của người Việt chúng ta là phải làm sao giải thể hoàn toàn cái chế độ CS này, làm cho đảng CS không còn có thể thực quyền lực tung hoành trên đất nước. 70 năm qua chứng tỏ đảng CS hoàn toàn bất lực, hoàn toàn bất nhân, hoàn toàn bất công. Cho nên đảng CS phải ra đi, để đất nước chúng ta có một bộ dạng mới, tự do hơn, dân chủ hơn, đầy các quyền con người và quyền công dân hơn.

TQT: Xin cảm ơn Linh mục Phan Văn Lợi.

PVL: Xin cảm ơn Anh và Quý khán thính giả đã lắng nghe chương trình. Xin được nói thêm rằng của chúng tôi hôm nay có tham khảo bài nghiên cứu của học giả Trần Gia Phụng cũng như của anh Nguyễn Vũ Bình. Tôi xin cảm ơn hai vị đó.

Trần Quang Thành
danlambaovn.blogspot.com



Con trai blogger Nguyễn Ngọc Già qua đời


Danlambao - Anh Nguyễn Đình Vĩnh Khang - con trai blogger Nguyễn Ngọc Già (Nguyễn Đình Ngọc) vừa qua đời vào lúc 2:40’, ngày 28/8/2015 do tai nạn giao thông, hưởng dương 20 tuổi.

Hiện nay, linh cữu anh Nguyễn Đình Vĩnh Khang đang được quàn tại chùa Vĩnh Nghiêm, số 339 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 3, Sài Gòn.

Lễ động quan sẽ được bắt đầu vào lúc 11:00 sáng mai, 31/8/2015 và được hoả táng tại trung tâm Bình Hưng Hoà.

Được biết, anh Khang sinh ngày 13/1/1996, là con trai thứ hai của blogger Nguyễn Ngọc Già – người bị bắt giam từ hôm 17/12/2014 chỉ vì bày tỏ quan điểm một cách ôn hoà.

Blogger Nguyễn Ngọc Già vốn là một tên tuổi quen thuộc trên Dân Làm Báo, tác giả nhiều bài viết có sức công phá mạnh mẽ đối với chế độ độc tài cộng sản VN.

Sau 9 tháng bị giam giữ, nhà cầm quyền CSVN chưa đưa ra bất cứ tội danh cáo buộc nào đối với blogger này. 

Hiện nay, mọi thông tin về tình trạng của blogger Nguyễn Ngọc Già gần như không thể tiếp cận, nguyên nhân chính là do những áp lực nặng nề của CA đối với gia đình.

Thay mặt tất cả bạn đọc, Danlambao xin được gửi lời chia buồn sâu sắc đến với gia đình blogger Nguyễn Ngọc Già.

Ảnh: Dân Làm Báo





Anh em tôi

Nguoiviettudo (Danlambao) - Tôi ghét nhất mỗi khi có người gọi cuộc chiến tranh VN là cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn.

Khi VC nắm được cơ hội để cắm lưỡi lê vào ngực tôi, hoặc ghim một viên AK 47 vào đầu tôi, chúng sẽ chẳng ngần ngại. Tôi cũng vậy, không phải vì ham muốn giết người mà bởi vì tôi chẳng còn con đường nào khác, giết hoặc bị giết. Tuy nhiên sự tương phản rất rõ: một bên cố tình và bên kia thì phải tự vệ. Cũng như ăn cướp vào nhà, (nếu anh không ăn cướp) chẳng ai phải tự vệ để đánh anh đến vỡ đầu sứt trán, bỏ thây tại trận địa. Trừ trường hợp người bị hại trần tình "đây là gia sản của tôi, muốn lấy gì cứ lấy, vì MÌNH LÀ ANH EM!" chưa bao giờ hai bên coi nhau như huynh đệ.

Xác định như vậy rồi, tôi sẽ cho thấy ai là anh em của tôi:

- H/S Nguyễn V Ty, (người gánh lấy viên AK vào cột sống thế tôi, hiện đang bán vé số ở VN)

- Ba người lính lọt vào ổ phục kích bị bắn nát xác ngay từ phút đầu tiên trong trận tảo thanh ở Nhà Bè ngày 23/7/1969, cách tôi có sáu, bảy thước.

- Binh I Trần Ngọc Bình, người dìu tôi (vì cái chân cà nhắc bị miếng B40 văng trúng) cho tới khu vực đóng quân của bạn (không biết bây giờ đang ở đâu).

- Những người miền Nam từng sống dưới chế độ VNCH, từng chào cờ VNCH, hát quốc ca VNCH và cho tới chết vẫn tự hào, hãnh diện mình là “Dân VNCH” (trong nước hay đang bôn ba hải ngoại).

- Những người dám chịu đày đọa hành hạ vì nói lên tiếng nói tự do, chính nghĩa của hai thời kỳ Cộng Hòa ở miền Nam (trong đó phải kể tới Nguyễn Viết Dũng, Nguyễn Mai Trung Tuấn, Nguyễn Phương Uyên).

VC không nằm trong danh sách này vì chưa bao giờ tôi coi VC LÀ ANH EM. Cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là lúc VC bị bắt vì thương tích nặng không còn sức (để bắn sau lưng) hoặc đầu hàng khi hết đường chống cự. Nhất là những người đã tìm ra được con đường trở về hồi chánh; hay tập thể tù binh VC trương biểu ngữ thà tự sát còn hơn bị trao trả vào tay Bác và Đảng.

Youtube cho thấy nhiều người lớn tuổi vẫn còn lăn lộn hàng ngày ngoài đường để bán vé số với mắt mù, tay cụt tận khuỷu, chân cưa tới háng. Không khó khăn khi nhận ra đó là những người vì sự an nguy của đất nước dân tộc tình nguyện cầm súng ra chiến trường, và rồi trở về thân thể bất toàn vẹn. Với dân chúng họ đã, sẽ và mãi mãi là những Anh Hùng Thương Binh VNCH. Tôi trân trọng gọi họ là Thương Binh (thay cho Thương Phế Binh) vì tôi chắc rằng chưa bao giờ họ coi mình tàn phế, do đó danh xưng Thương Phế Binh là không đúng. Có ai trong số họ, dù tuổi đã cao, dù mắc nhiều bệnh tật vì tuổi tác lại chịu ngồi suốt ngày ở nhà trừ trường hợp bất khả kháng (không thể cử động được)?. Họ vẫn bươn chải ngoài đường hàng ngày để kiếm miếng cơm, chí ít là cho chính mình. Chưa bao giờ họ muốn mình trở thành gánh nặng đối với gia đình xã hội. Điều này cũng nói lên sự khác biệt rất rõ về những con người từng sinh ra, lớn lên và được dưỡng dục dưới chế độ VNCH.

Đó mới là anh em tôi, phần còn lại (sẽ được kể danh sách) tôi coi mình chẳng liên quan dây mơ rễ má gì hết dù vẫn cùng nói tiếng Việt, cùng ăn cơm và chan nước mắm, cùng cảm thấy canh chua ngon hơn so với mọi sơn hào hai vị.

Như tôi đã nói VC "không có cửa" được coi là anh em, nhưng dù sao vì ngu dốt đáng nương tay. Nhiều gia đình ở thôn quê miền Nam – ngoài Bắc cũng vậy- vẫn treo hình Hồ trong nhà. Sự ngu dốt cộng với chính sách tuyên truyền nhồi nhét láo toét đã trói chặt nhiều người vào mê muội cho tới ngày nhắm mắt.

Một số khác được ăn sung mặc sướng, giàu sang nhờ vào chiến tranh cướp nước của VC (thành công năm 75). Trong bài viết “Tôi Là Con Phản Động” (?) tác giả trình bày cha cô Thật Sự biết ơn bác đảng vì nhờ đó gia đình được ấm no sung túc như ngày nay (người cha quên nhấn mạnh rằng ấm no sung túc trên của cải tài sản cướp bóc được từ những người miền Nam cùng giống nòi con Rồng cháu Tiên)

Điều kinh ngạc (đến lộn mửa của tôi) là một số người VN hải ngoại, những người được cho là có học, vẫn mang khuynh hướng ủng hộ, hợp tác, và thậm chí đội VC lên đầu. Đâu có thiếu những tay chữ nghĩa bề bề hô hào ngày đêm hòa giải với VC, bác bỏ cờ Vàng, viện lý lẽ rằng nhiều người chưa từng biết đến. Đó là lời nói láo ghê tởm nhất vì ở vào thế kỷ 21, "biết" và "không biết" không có ranh giới.

Trong khi nhiều người dù chưa dám "nói xấu" đã bắt đầu dò dẫm, tung hỏa mù bằng những bài viết đòi xếp lá cờ Vàng vào quá khứ, thì tại chính sào huyệt của VC, bao người trẻ đã bất chấp sự hù dọa, hãm hại, can đảm nêu lên sự ngưỡng mộ, khâm phục và chấp nhận (lá cờ Vàng) như một biểu tượng, một ngọn đèn soi, sự hướng dẫn cho tương lai họ. Bọn có học thức nhưng rất ngu về trí thức ở nước ngoài chắc chưa bao giờ đặt câu hỏi làm sao mà Nguyễn Viết Dũng treo quốc kỳ cờ Vàng Ba Sọc đỏ trước nhà, mang quân phục LLDB dù chắc rằng bon cầm quyền sẽ gây nhiều khủng bố rắc rối cho bản thân và gia đình. Nguyễn Mai Trung Tuấn người tù vì chính kiến nhỏ tuổi nhất trên thế giới cũng vậy. Cần phải nhận ra chúng nó bắt cháu không phải đơn thuần vì vấn đề “Dân Oan Mất Đất” nhưng bởi phần bày tỏ ý kiến của cháu (chống lại chế độ CSVN và tung hô chính thể VNCH). Cũng như thế đối với Phương Uyên, ở tù vì khẩu hiệu "DCSVN đi chết đi" và hình vẽ lá Cờ Vàng được tìm thấy.

Dân quốc nội, nhất là những người trẻ đã dạy cho bọn có học thức (có tới trường đi học) nhưng không có trí thức (học xong rồi về nhà đắp mền nằm ngủ) nhiều điều:

- Muốn biết thì phải tìm hiểu (VNCH hay hay dở, cờ Vàng có chính nghĩa hay không hãy google!)

- Tốn bao nhiêu tiền cho tuyên truyền mà tại sao dân càng ngày càng yêu thích "Mỹ Ngụy"?

- Đã hiểu rồi thì phải mạnh dạn tuyên xưng và đấu tranh cho cái Đúng.

- Nếu nhát gan không dám lên tiếng thì câm miệng lại chui vào giường ngủ tiếp, đừng phá thối.

- Đối với bọn bưng bô, ủng hộ, tán dương VC, một lời khuyên: đừng xưng mình là TS, GS vì vừa nghe buồn cười vừa chửi cha những bằng cấp mình có được. Thay vì TS, GS có thể thay thế bằng CHNN trước những bài viết. Thí dụ: CHNN Nguyễn Q. A (hint: Có Học Nhưng Ngu…)

Đối với bọn này và VC, tôi nhắc lại: tôi chưa bao giờ coi chúng là “anh em”, kể cả những nhóm CCC (Chống Cộng Cuội) trong nước cũng như ở hải ngoại. Tất nhiên, "quý ngài" cũng chẳng bao giờ là anh em của tôi.


Một đề nghị:

Nếu người Việt Hải Ngoại chịu khó nhịn đi trong tiêu xài vài chục để bảo trợ cho anh em thương binh, nhiều anh em sẽ bớt khổ. Năm ba chục một hoặc hai, ba tháng tuy không nhiều nhưng anh em sẽ thấy yên tâm vì biết chắc mình được giúp ổn định. Có thể xin danh sách từ DCCT, hay các hội đoàn đang cố gắng giúp anh em. Làm như thế chúng ta gánh bớt gánh nặng cho những hội đoàn lại chắc rằng nhiều anh em sẽ vui. Không thể tưởng tượng được họ cảm động như thế nào, vợ của một thương binh ND đã bật khóc khi có người gọi điện hỏi thăm và biếu quà. Lòng mình cũng sẽ cảm thấy an bình vì biết được ít nhất có anh em bớt đi phần túng quẫn.

Thiên Chúa sẽ trả công (nếu bạn là người Công Giáo, và Đức Phật sẽ chúc phúc (nếu bạn là một Phật Tử).